Đồng thời cũng là người mang đến nhiều đau khổ cho Triều Thiên Hạp nhất.
Trước mắt, nửa bước Địa Vô Cấm này lại gọi thẳng tên huý của hắn.
“Chờ một chút!”
“Vân Nghê?”
“Vân Nghê!”
Hà Niên giật mình, muốn nói lại thôi.
Ầm!
Tiếng mạch môn mở ra vang lên.
Một luồng gió nhẹ thổi qua, cuốn về phía người trên quảng trường.
Trực tiếp giam cầm hắn.
“Các ngươi muốn làm gì?” Cường giả nửa bước Địa Vô Cấm trên quảng trường thấy có người trói buộc hắn thì trong mắt lập tức hiện ra sát ý.
Sát ý này sục sôi cuồn cuộn, đột nhiên xuất hiện.
Tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.
“Chúng ta không có ác ý.” Ôn Bình chầm chậm đi tới, biểu cảm hòa nhã.
“Vậy sao ngươi lại trói ta lại?”
“Bổn tông chủ chỉ không muốn ngươi kêu gào ầm ĩ.”
Nói xong, hiệu quả Phong Chi Cấm Cố biến mất.
Nhưng mà khi có thể nhúc nhích được thì có vẻ nhu đối phương cũng bình tĩnh lại.
Mặc dù đầu óc hắn mơ mơ màng màng nhưng thanh niên ôn nhã trước mắt lại mang đến cho hắn áp lực cực lớn.
Nhất là khi nhìn thấy mạch môn trong suốt đó, cái này khiến hắn càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Đây là chỗ nào?”
“Ngươi trả lời bổn tông chủ trước, ngươi là ai. Những chuyện khác ta sẽ giải thích cho ngươi.”
“Ta...” Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên mờ mịt.
“Xem ra trí nhớ của ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục.”
Đương nhiên không phải là Ôn Bình biết người trước mặt tên gì.
Hắn vừa dùng hệ thống xem một ít tin tức đơn giản của hắn.
Rất khéo, cùng họ với cái tên Vi Sinh Thương Lam mà hắn giết trong Yêu giới, tên là Vi Sinh Tinh Vũ.
Trừ cái đó ra thì Ôn Bình không thấy thêm thông tin gì khác.
Ôn Bình hỏi hệ thống, hệ thống trả lời là do trong tất cả văn hiến của Triều Thiên Hạp đều không có ghi chép về Vi Sinh Tinh Vũ.
Sự tồn tại, cuộc đời của hắn như bị người ta cố gắng xóa đi.
Ôn Bình tiếp tục nói: “Ta cứu người từ Khúc Cảnh lên, dùng Linh thiện cho ngươi thức tỉnh, nói một cách nghiêm chỉnh thì bổn tông chủ xem như ân nhân cứu mạng ngươi.”
“Cảm ơn.”
Mặc dù Vi Sinh Tinh Vũ không nhớ được nhiều nhưng vẫn biết cảm ơn.
Nhưng hắn lập tức nhắm mắt lại, kêu lên đau đớn, đồng thời không ngừng lăn lộn trên đất.
A!
A!
Còn gõ mạnh đầu của mình.
Lúc này, Ôn Bình đánh một đạo tinh thần lực tới, đánh cho Vi Sinh Tinh Vũ bất tỉnh: “Mang hắn về phòng.”
“Tông chủ, thuộc hạ có chuyện muốn nói với ngài.” Bỗng nhiên, Hà Niên nhích lại gần, nói.
“Chuyện gì?”
“Có liên quan tới hắn... thuộc hạ biết một ít.”
“Ừm?”
Không phải hệ thống nói là Vi Sinh Tinh Vũ bị người ta cố ý xóa đi hay sao?
Sao còn có người biết tới hắn.
“Nếu như ti chức không có đoán sai thì hắn chính là lâu chủ khái sáng ra Già Thiên Lâu, Vi Sinh Tinh Vũ.”
“Nói tiếp.”
“Bởi vì vừa rồi hắn hô tên của hai người. Vô Uổng Sâm, đây là một trong đại trưởng lão đầu tiên của Già Thiên Lâu, chết từ hơn hai trăm năm trước. Dĩ nhiên, chỉ dựa vào cái tên này thì thuộc hạ không dám đoán. Nhưng hắn còn gọi tên của một người, cho nên thuộc hạ kết luận hắn là Vi Sinh Tinh Vũ.”
Ôn Bình hỏi: “Người nào?”
“Vô Uổng Sâm, bản cô nương biết. Nhưng Vân Nghê... Vân Nghê, cái tên này không có gì đặc biệt.” Long Nguyệt đi tới, nói xen vào.
Hà Niên không khỏi lui qua bên cạnh một bước, tiếp tục nói: “Vân Nghê, cái tên này là cấm kỵ ở Triều Thiên Hạp, ba trăm năm trước nó đã bị xóa hết tất cả những dấu hiệu tồn tại của nó, đương nhiên là Long tiểu thư không thể biết được rồi.”
Long Nguyệt bước theo, nhất định phải đứng sát bên Hà Niên, không phục nói: “Đều bị xóa mất mấy trăm năm, sao ngươi lại biết được?”
“Long tiểu thư, ngài có thể đừng đứng gần ta như vậy được không?”
“Ta thích, ngươi quản được sao? Tất cả thương thế trên người ta đều là do ngươi gây ra, đứng gần ngươi một chút, nhắc nhở ngươi tranh thủ thường tiền thuốc men.”
Ôn Bình bất đắc dĩ lắc đầu.
Đột nhiên hắn cảm thấy.
Hà Niên sẽ bị lừa bịp cả một đời.
Ôn Bình nhắc nhở: “Hà Niên, nói tiếp.”
Hà Niên gật đầu, không quan tâm tới Long Nguyệt, tiếp tục nói: “Mặc dù có người cố gắng xóa hết tất cả tin tức về Vân Nghê nhưng thuộc hạ đã từng tới mộ Vân Nghê, nhìn thấy chân dung của Vi Sinh Tinh Vũ. Chân dung của Vi Sinh Tinh Vũ được để trong một cái thạch quan, trên đó còn có năm chữ mà Vân Nghê tự tay viết – phụ thân Vi Sinh Tinh Vũ.”
“Thì ra là thế.”
Ôn Bình gật gật đầu.
Nói thật, hắn đã không còn hứng thú với Vi Sinh Tinh Vũ.
Từ từ, nếu như Vi Sinh Tinh Vũ chịu ở tại Bất Hủ Tông thì hắn hoan nghênh.
Nếu như không chịu thì lúc đó thu chút phí thuốc men, sau đó tiễn đi.
Bây giờ Bất Hủ Tông đã không còn là một tông môn cần nửa bước Địa Vô Cấm hoặc là Địa Vô Cấm bảo vệ.
Hà Niên hỏi: “Tông chủ, có vẻ như ngài cũng không kinh ngạc?”
“Bổn tông chủ đâu cần biết hắn là ai, ban đầu cứu hắn trong Khúc Cảnh là ngẫu nhiên, đương nhiên ta cũng không có hứng thú với quá khứ của hắn.”
Dứt lời, Ôn Bình muốn đi gấp.
Hà Niên lại bước nhanh theo, do dự một hồi, nói nhỏ: “Tông chủ, lâu chủ Già Thiên Lâu là truyền thừa một mạch. Chắc chắn lâu chủ của Già Thiên Lâu bây giờ chính là đời sau của Vi Sinh Tinh Vũ. Nếu ngài giữ hắn lại Bất Hủ Tông, nếu bị Già Thiên Lâu biết được thì sợ rằng sẽ mang tới phiền phức lớn cho ngài và Bất Hủ Tông.”
“Sao bọn họ lại biết được?” Ôn Bình mĩm cười, nói.
“Bởi vì linh thể của hắn.”
“Linh thể?”
“Phục Sinh Thể, là linh thể mà chỉ có một mạch của lâu chủ của Già Thiên Lâu mới có thể tu hành. Già Thiên Lâu có cơ sở ngầm khắp mọi nơi, lỡ như để cho bọn họ phát hiện Phục Sinh Thể thì lúc đó Già Thiên Lâu tới, các thế lực lớn ở Triều Thiên Hạp cũng sẽ tới. Đến lúc đó, Bất Hủ Tông sẽ bị kẹp ở giữa, muốn sống không được muốn chết không xong. Cho nên, tông chủ, nhất định phải lập tức đưa người này ra khỏi Hồ Thiên Địa, đồng thời không thể giữ lại bất cứ manh mối gì ở Bất Hủ Tông. Chỉ có hoàn toàn không đếm xỉa đến thì Bất Hủ Tông mới không bị liên lụy tới.”