“Cho nên cái tên này là một củ khoai nóng bỏng tay?”
“Không sai!”
Hà Niên gật đầu.
Già Thiên Lâu mạnh cỡ nào hắn cũng không biết.
Ngay cả tưởng tượng cũng không tưởng tượng nổi.
Bởi vì sa trường chỉ là một chỗ trong chiến trường Triều Thiên Hạp thôi.
Nếu bị người của Già Thiên Lâu biết truyền thuyết cũng không phải là giả, người sáng lập Già Thiên Lâu không chết thật, chắc chắn bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mang Vi Sinh Tinh Vũ về.
Đồng thời, diệt sát tất cả những người biết chuyện.
Còn phía U Quốc của Triều Thiên Hạp, bọn họ phân tranh với Già Thiên Lâu nhiều năm, chắc chắn sẽ không để cho Vi Sinh Tinh Vũ trở về như vậy.
Bởi vì năng lực của Vi Sinh Tinh Vũ quá kinh khủng.
Không chỉ là thực lực mà còn có trí tuệ.
Mấy trăm năm trước, U Quốc một tay che trời ở Triều Thiên Hạp, nhưng Vi Sinh Tinh Vũ lại có thể sáng lập ra Già Thiên Lâu, chia đều thiên hạ với U Quốc.
Độ khó trong đó, có thể nói là còn khó hơn lên trời.
Nhưng mà Vi Sinh Tinh Vũ làm được.
Thời điểm đó, Già Thiên Lâu còn không mạnh bằng bây giờ, nếu bây giờ có lãnh tụ không gì sánh kịp như Vi Sinh Tinh Vũ trở về Già Thiên Lâu, lãnh đạo Già Thiên Lâu còn mạnh hơn U quốc một chút này thì đoán chứng hoàng tộc U Quốc bị dọa tới mặt cũng trắng nhợt, cho nên bên phía U Quốc chắc chắn sẽ dốc toàn lực ngăn cản Vi Sinh Tinh Vũ trở về.
Nằm giữa hai cái thế lực khổng lồ, Bất Hủ Tông có thể làm gì?
Nhưng mà Ôn Bình chỉ cười một tiếng, nói: “Hắn còn thiếu nợ bổn tông chủ, chờ hắn trả hết rồi mới tiễn hắn được được. Trước đó, chỉ cần hắn không rời khỏi Bất Hủ Tông thì sẽ không có ai có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn hoặc là Phục Sinh Thể gì gì đó. Hà Niên, yên tâm đi, trông chừng hắn, đừng để cho hắn chạy trốn.”
“Thuộc hạ biết rồi.” Nếu Ôn Bình chắc chắn như vậy, Hà Niên cũng không muốn nói tiếp.
Nói nhiều sẽ dễ bị ghét.
Hắn tin Ôn Bình có thể hiểu được hung hiểm trong đó.
Khi Hà Niên xoay người đi chủ điện, Ôn Bình nhìn Long Nguyệt lặng lẽ đi theo phía sau, hỏi: “Gặp Long Kha rồi?”
“Gặp ——”
Long Nguyệt đáp, sau đó sửng sốt.
Giật mình nhảy dựng lên, đồng thời lập tức nhích lại gần, nói: “Hóa ra ngươi cũng biết!”
“Ha ha.” Ôn Bình cười một tiếng, không lắc đầu cũng không gật đầu.
Ôn Bình cảm thấy nếu đã tiếp xúc với Long gia thì không cần phải giả bộ không biết thân phận thật của Long Kha nữa.
Làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Khi Long Nguyệt biết chân tướng này thì lập tức mở máy hát ra, thao thao bất tuyệt nói: “Tỷ ta vẫn cho là ngươi không biết, vẫn luôn kêu nàng Triệu trưởng lão. Hôm qua khi đi gặp nàng thì nàng còn kêu ta giả vờ không biết nàng, sau đó cũng gọi nàng là Triệu trưởng lão...”
Ôn Bình cười hỏi: “Ngoại trừ chuyện này ra thì tỷ ngươi không nói chuyện khác sao?”
“Không có... chỉ tương đối lo lắng trong nhà. Sợ mấy người phụ thân biết chuyện này. Bởi vì lúc trước tỷ ta nói muốn đi sa trường lịch luyện. Nếu để cho mấy người phụ thân biết tỷ ta không chỉ không có đi sa trường mà còn chạy đến đây giúp ngươi thì chuyện này sẽ hỏng bét.”
Ôn Bình lạnh lùng nói: “Hỏng bét? Ha ha, chờ bổn tông chủ đạp vào Triều Thiên Hạp, bọn họ sẽ biết cái gì mới là hỏng bét thật sự.”
“Ôn Bình, ngươi sẽ không khai chiến với Long gia thật chứ?”
“Khai chiến, ta không có rảnh rỗi như vậy!”
“Có rảnh thì tốt nhất cũng đừng có khai chiến, bởi vì Long gia không chỉ là Long gia đơn giản như vậy. Nước ở Triều Thiên Hạp sâu hơn ngươi tưởng nhiều. Nếu ngươi xảy ra chuyện, tỷ ta còn không điên mất?”
“Không đơn giản thì không đơn giản.”
Ôn Bình cười một tiếng, cũng không để ý đến cảnh báo của Long Nguyệt.
“Đúng rồi, nếu ngươi muốn chữa thương thì có thể đem thiên tài địa bảo mà Hà Niên mua được cho Hoài Diệp làm. Hoài Diệp có thể làm ra Linh thiện không tệ.”
“Tiểu gia hỏa Hoài Diệp đó lợi hại như vậy?”
“Nàng có một cái ngoại hiệu là Trù Thần.”
“Trù Thần!”
Long Nguyệt đảo tròng mắt một cái, sau đó ngu ngơ bật cười.
Trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm thì mấy người Vân Liêu đi tới.
“Tông chủ, có một số chuyện chúng ta muốn hỏi hỏi ý kiến của ngài.”
“Chuyện không nhỏ, chúng ta không quyết định chắc chắn được.”
Ôn Bình đáp: “Nói.”
Vân Liêu nói: “Tháng gần nhất, người tới bái tông đếm mãi không hết. Trong đó không thiếu công tử, tiểu thư của thế lực lớn, ngài xem, chúng ta có muốn chọn thu một ít người thích hợp không? Nếu như không thu ai cả thì Bất Hủ Tông sẽ bỏ lỡ cơ hội thiết lập quan hệ ngoại giao với rất nhiều tông môn. Còn nữa, người của Tán Nhân Dịch còn ở Thương Ngô Thành...”
“Tán Nhân Dịch, không cần phải để ý đến bọn họ, ta đã gặp minh chủ của bọn họ. Minh chủ của bọn họ cũng không muốn làm phụ thuộc của chúng ta. Còn chuyện Bất Hủ Tông nhận người, chuyện này các ngươi xem rồi làm, nhưng không thể thu nhiều.”
Ôn Bình vẫn luôn không muốn khuếch đại số lượng đệ tử, bởi vì lúc trước tài nguyên tu luyện đã rất khẩn trương, nhiều đệ tử thì được không bù mất.
Nhưng mà bây giờ có những mỏ bạch tinh của Yêu tộc, xây dựng thêm Bất Hủ Tông hoàn toàn không phải là vấn đề gì, nhận nhiều đệ tử cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Vân Liêu gật đầu: “Số lượng nhận người lần này là mười người? Tông chủ, ngài thấy thế nào? Bây giờ Thương Ngô Thành có không ít thiên tài thiên phú rất tốt, có thể chọn người ưu tú.”
Ôn Bình nói: “Chuyện này các trưởng lão các ngươi tự thương lượng đi, đến khâu xét duyệt cuối cùng thì giao cho Trần Hiết trưởng lão mới tới. Khi còn ở Bách Tông Liên Minh thì hắn khống chế tình báo, đối với tình huống của những thiên tài ở Hồ Thiên Địa thì hắn rõ như lòng bàn tay.”
Vân Liêu gật đầu: “Vâng.”
Sau đó Chiêm Đài Thanh Huyền nói: “Tông chủ, thành chủ Thương Ngô Thành Hoàn Thành nhờ ta hỏi ngài một chút, bây giờ rất nhiều thế lực đều muốn tiến hành mâu dịch, lui tới với Thương Ngô Thành. Thành chủ Hoàn Thành cũng muốn mượn cơ hội này phát triển Thương Ngô Thành thành trung tâm mậu dịch mới, ngài cảm thấy thế nào?”