Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 817 - 【Vip】 Ôn Tông Chủ Không Cho Ngươi Đi, Ngươi Còn Muốn Đi?

【VIP】 Ôn tông chủ không cho ngươi đi, ngươi còn muốn đi? 【VIP】 Ôn tông chủ không cho ngươi đi, ngươi còn muốn đi?

Ôn Bình đáp: “Đây là chuyện tốt. Như vậy đi, ngươi kêu thành chủ Hoàn Thành cứ lớn mật mà làm, còn yêu vật ở Đông Hồ thì bổn tông chủ sẽ phái người đi giải quyết. Nếu như có thể phát triển Thương Ngô Thành thành một cái trung tâm mậu dịch thì là chuyện tốt với tất cả mọi người.”

“Tông chủ mắt sáng như đuốc, bây giờ thành chủ Hoàn Thành nhức đầu nhất chính là vấn đề yêu vật. Bởi vì chúng ta cách Hồ Yêu Hoàng quá gần.”

“Nhưng mà bổn tông chủ vẫn giữ câu nói cũ. Mậu dịch thì được nhưng không cho phép có bất cứ tranh đấu nào xảy ra trong Thương Ngô Thành, người vi phạm thì đuổi ra ngoài.”

“Đã rõ, thuộc hạ sẽ chuyển ý của ngài cho hắn.”

Chiêm Đài Thanh Huyền gật gật đầu, cười rất vui vẻ.

Có thể nhìn thấy Thương Ngô Thành phát triển từng bước, nàng rất tự hào.

Bởi vì tất cả những thứ này đều là nàng tự tay sáng tạo, cảm giác tự hào này không kém gì tự tay chế tạo ra một cái Tuyền Qua Đồ.

Chiêm Đài Thanh Huyền nhắc nhở: “Vu Mạch trưởng lão, xong chuyện của ta rồi, ngươi muốn nói gì.”

Vu Mạch gật gật đầu, tiếp lời: “Tông chủ, vẫn là vấn đề cũ. Liên quân thảo phạt của Bách Tông Liên Minh đã tập kết càng ngày càng nhiều. Hôm qua thuộc hạ nhận được tin tức, sau khi ngài đại náo Bách Niên Thịnh Hội, ba đại Kim cấp chủ sự đã phát lệnh tất sát. Lần này sợ là muốn tới thật.”

“Còn không hết hi vọng?”

Ôn Bình thật lòng không muốn dây dưa với Bách Tông Liên Minh.

Không có ý nghĩa gì.

Còn lãng phí thời gian.

Vu Mạch hỏi: “Cũng chưa từ bỏ ý định, tông chủ, chúng ta có cần làm chút gì hay không?”

“Không cần, tiếp tục quan sát bọn họ là được. Khi nào bọn họ động thật thì đến bẩm báo cho ta, thời gian khác thì không cần quá để ý đến Bách Tông Liên Minh. Nếu có Kim cấp chủ sự xuất hiện thì ngươi đi tìm Hà Niên trưởng lão, chỉ cần không phải Địa Vô Cấm thì hắn đều có thể giải quyết.”

“Vâng!”

Vu Mạch chấn động, sự lo lắng trong lòng lập tức tan mất một nửa.

Những người khác nghe nói về thực lực của Hà Niên thì ồ lên.

“Hóa ra Hà Niên trưởng lão mạnh như thế?”

“Vậy thì cho dù Kim cấp chủ sự tới chúng ta cũng không cần phải sợ.”

Long Nguyệt ở bên cạnh cũng nói: “Còn có ta nữa. Chỉ là mấy Kim cấp chủ sự, bản cô nương tiện tay là có thể bãi bình một cái.”

Nghe Long Nguyệt nói vậy, mấy người trợn tròn mắt.

Bọn họ tuyệt đối không ngờ được Long Nguyệt lại là cường giả nửa bước Địa Vô Cấm.

“Cái này...”

“Tha thứ cho mắt tại hạ vụng về, vậy mà không biết Long cô nương cũng là cường giả nửa bước Địa Vô Cấm.”

“Long cô nương đúng là thiên tư trác tuyệt nha. Tuổi còn trẻ mà đã đứng trên độ cao như thế, xem chắc chắn sẽ đạt tới Địa Vô Cấm.”

Nghe mọi người tán thưởng, khen tặng, Long Nguyệt mừng thầm, cười cười, nói: “Các vị trưởng lão rất biết khen. Ha ha, yên tâm, chỉ cần bọn họ dám đến thì tới một người bản cô nương đánh một người!”

Ôn Bình ở bên cạnh, chỉ cười cười, biết tông môn không còn chuyện gì khác nữa thì rời đi. Đầu tiên là đến khu ký túc xá trước, cho hai con Điện Thủ mà mình nuôi ăn, sau đó nhìn linh điền bên Dược Sơn một chút. Sau khi đi dạo khắp một lượt rồi thì Ôn Bình đâm đầu đi thẳng vào trong rừng, mở Trường Mạch Công ra thôn phệ mộc khí, bắt đầu tiềm tu.

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

Mãi đến bốn ngày sau thì Ôn Bình mới từ trong rừng đi ra.

Bởi vì Hoài Không đến!

Hoài Không ở Thương Ngô Thành ông chuyện với phụ thân của Dương Nhạc Nhạc một phen, sau đó thì cùng nhau đi tới Vân Lam Sơn.

Ôn Bình đi vào phòng bếp, thấy Hoài Diệp đang cho Cáp Cáp ăn.

“Hoài Diệp, ngươi đi chuẩn bị một vài món ăn, mấy bình rượu, lát nữa bổn tông chủ muốn uống hai chén với nghĩa phụ của ngươi.”

Hoài Diệp kín đáo cầm đùi gà trong tay đút cho Cáp Cáp, để cho nó cắn một cái, sau đó xúc động đứng lên: “Tông chủ, nghĩa phụ sắp tới?”

“Đang trên đường tới.”

“Nhanh như vậy!”

Hoài Diệp tranh thủ chạy về phòng bếp, sợ trễ.

...

Trong chủ điện.

Vi Sinh Tinh Vũ hôn mê vài ngày, rốt cuộc vừa tỉnh lại.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nằm mơ thấy một giấc mơ rất mơ hồ.

Hắn mơ thấy mình là một hoàng tử.

Uy phong lẫm liệt.

Còn vì quốc gia của mình mà chinh chiến trăm năm, đánh chiếm vô số cương thổ, được nhân dân trong quốc gia này xưng tụng là anh hùng huy hoàng nhất.

Tất cả đều tốt đẹp như vậy.

Nhân dân ủng hộ.

Nhân dân ca ngợi.

Đương nhiên khi tỉnh lại, Vi Sinh Tinh Vũ mới phát hiện tất cả chỉ là mơ.

Nhưng mà giấc mơ này khiến cho hắn nhớ lại hình ảnh khi mình rơi vào trong Khúc Cảnh, còn nhớ lại tên của mình, thậm chí còn nhớ được mình tới từ chỗ nào.

Mặc dù không nhiều nhưng Vi Sinh Tinh Vũ cũng hết sức xúc động.

“Cũng không biết nha đầu Vân Nghê đó sống có tốt không?”

“Rốt cuộc ta đã trôi dạt trong Khúc Cảnh bao nhiêu năm?”

“Vô Uổng Sâm... tại sao ta lại nghĩ tới ba chữ này? Hắn là ai?”

Ôm những nghi vấn này, Vi Sinh Tinh Vũ từ trên giường bò xuống.

Hắn nhớ lại hình ảnh hắn gặp Ôn Bình mấy ngày trước, cũng biết là Ôn Bình cứu hắn.

Nhưng mà hắn không rảnh cảm ơn.

Đứng dậy khoác thêm quần áo, Vi Sinh Tinh Vũ liếc nhìn ngoài cửa sổ.

“Có vẻ như tông môn này không có người nào.”

Thu tầm mắt lại, Vi Sinh Tinh Vũ rời khỏi phòng.

Khi tiếng bước chân chậm rãi vang lên sau lưng, Hà Niên vẫn luôn ngồi chữa thương ở cửa chủ điện đột nhiên mở mắt ra.

“Tỉnh!”

Lúc này, Hà Niên còn có chút thấp thỏm.

Dù sao hắn phải đối mặt với một truyền kỳ.

Bây giờ hắn cũng không có thực lực Địa Vô Cấm.

“Dừng bước!”

Hà Niên đứng dậy, cản Vi Sinh Tinh Vũ trước chủ điện.

Ánh mắt lạnh như băng của Vi Sinh Tinh Vũ lập tức bắn tới, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi muốn ngăn ta?”

“Ngươi muốn đi đâu?” Hà Niên hỏi thăm.

Vi Sinh Tinh Vũ thu ánh mắt bất thiện lại, tiếp tục đi về phía trước: “Ngươi không cần biết.”

“Vậy thì ngươi không thể rời khỏi đây!”

Nói xong, Hà Niên mở mạch môn ra.

Phanh ——

Ba mạch cùng chấn.

Bình Luận (0)
Comment