“Mặc dù ta cảm nhận được lực lượng của mình còn lại không đến một phần nhưng cũng không phải là ngươi có thể ngăn lại được.” Vi Sinh Tinh Vũ cũng không mở mạch môn ra mà lợi dụng lực lượng của linh thể trực tiếp xông ra ngoài.
Hà Niên thấy thế thì vội lao lên cản lại.
Bành!
Chỉ chạm nhau một quyền mà Hà Niên đã bị đẩy lui về sau bảy tám bước.
Hà Niên âm thầm kinh hãi: “Mặc dù mạch môn thứ tư của Vi Sinh Tinh Vũ bị đóng lại nhưng lực lượng linh thể vẫn còn nguyên đó, nếu như không toàn lực ứng phó thì sợ là không ngăn được hắn.”
“Chỉ một nửa bước Địa Vô Cấm nho nhỏ mà cũng muốn cản đường đi của ta?”
Một quyền đánh lui Hà Niên, Vi Sinh Tinh Vũ khẽ chế giễu một câu, sau đó tiếp tục vung quyền, ép sát Hà Niên, thoáng cái bức cho Hà Niên lui mấy chục bước.
Hà Niên tự biết lực lượng linh thể không sánh bằng Vi Sinh Tinh Vũ, vừa lui về sau vừa lấy cự phủ của mình ra, không chút do dự.
Lấy cự phủ ra, Hà Niên lập tức bổ thẳng về phía Vi Sinh Tinh Vũ đang lao tới ở đối diện.
Hắn cũng không tin.
Hắn đánh không lại một người đã ngừng tu hành mấy trăm năm, đồng thời thực lực mười không còn một.
“Chưa gì hết đã dùng tới vũ khí?” Vi Sinh Tinh Vũ nở một nụ cười khinh miệt khiến cho Hà Niên hết sức căm tức, sau đó cũng mở mạch môn ra.
Ầm!
Trong khoảnh khắc khi mạch môn mở ra thì mạch khí màu xanh lá cuộn trào, hóa thành vô số dây leo nhào về phía Hà Niên.
Lúc này, Hà Niên vung Huyết Phủ lên, lao vào dòng chảy dây leo.
...
Oanh!
Ầm ầm!
Tiếng chiến đấu từ chủ điện truyền đến khiến cho không ít người chú ý tới.
Cũng không phải là bọn họ thích xem đánh nhau mà là đã một khoảng thời gian rồi không có ai dám động thủ trên Vân Lam Sơn.
Lần này là người nào?
Mấy người chưa tu hành lập tức tụ tập lại xem.
Khi thấy là Hà Niên thì mọi người đều kinh ngạc.
“Hà trưởng lão lại đánh nhau với người được tông chủ cứu.”
“Sao đột nhiên lại đánh nhau?”
Ngoại trừ các đệ tử nghi ngờ ra thì tất cả trưởng lão nhìn thấy cảnh này thì đều lo lắng cho Hà Niên.
Bởi vì bây giờ Hà Niên đang bị người trong chủ điện đó đè đánh.
Mặc dù cùng là nửa bước Địa Vô Cấm nhưng có vẻ như là Hà Niên hoàn toàn không địch lại đối phương, đồng thời thủ đoạn cũng rất thô sơ.
Mà người vừa mới thức tỉnh trong chủ điện đó thì chiêu thức tầng tầng lớp lớp, mỗi một chiêu đều có vẻ vô cùng hung hiểm.
“Nguy rồi!”
Lúc này Hà Niên kinh hô một tiếng.
Vừa dứt lời, hai chân Hà Niên bị dây leo từ trong phiến đá bò ra cuốn lấy, đồng thời chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi thì dây leo nhanh chóng lan ra, quấn chặt nửa người dưới của Hà Niên, khiến cho hắn trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể động đậy.
Tình huống này cực kỳ trí mạng.
“Ngươi còn chưa trả tiền thuốc men cho ta!” Thấy thế, Long Nguyệt muốn xông lên hỗ trợ.
Hà Niên vội vàng nhắc nhở: “Dây leo này có gì đó quái lạ, thân thể ta đã tê dại, trong lúc nhất thời không động đậy nổi. Không cần phải để ý đến ta, ngươi chặn hắn lại, tông chủ nói không thể để cho hắn rời khỏi Bất Hủ Tông.”
“Ngươi yêu cầu nhiều như vậy làm gì, hơn nữa, ngươi cũng ngăn không được thì sao ta ngăn hắn được!” Biết là ý của Ôn Bình, Long Nguyệt cũng hết cách, chỉ đành kiên trì vọt tới
Nhưng mà Vi Sinh Tinh Vũ nhanh chóng đánh một chiêu mạch thuật tới.
Thanh Liên nở rộ trước mặt Long Nguyệt, đồng thời nhanh chóng xoay tròn đánh tới.
Long Nguyệt bối rối.
Bởi vì nàng biết mạch thuật này.
“Địa cấp thượng phẩm, Nộ Thanh Liên!”
“Cái tên này là ai, sao lại biết mạch thuật của hoàng tộc của U Quốc?”
Long Nguyệt bối rối.
Vội vàng rút lui về sau.
Nộ Thanh Liên, nàng cũng không dám để cho nó đụng vào.
Mấy năm gần đây, cường giả Địa Vô Cấm chết dưới Nộ Thanh Liên cũng không ít!
Ngay lúc đó, Vi Sinh Tinh Vũ đã đến rìa quảng trường, xuống núi chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Vi Sinh Tinh Vũ bỗng nhiên dừng bước, nói: “Ơn của tông chủ các ngươi, sau này ta sẽ báo. Bây giờ trong lòng của ta có rất nhiều nghi vấn, cho nên hôm nay ta nhất định phải đi.”
Dứt lời, nhảy lên một cái, bay xuống phía dưới.
“Có giỏi thì quay lại đánh!” Bị dây leo trói chặt, Hà Niên liên tục gầm thét, muốn tránh thoát nhưng vì thân thể tê liệt cho nên chỉ có thể tránh được mấy sợi dây leo, hoàn toàn không thể thoát khỏi toàn bộ dây leo đang trói buộc mình.
“Nói sau đi.” Vi Sinh Tinh Vũ lạnh nhạt trả lời một câu, sau đó không tiếp tục để ý tới nữa.
Trong đầu thì đang nhớ lại câu nói của Long Nguyệt.
Mạch thuật của hoàng tộc của U Quốc?
“Chẳng lẽ ta là người của hoàng tộc của U Quốc?” Vi Sinh Tinh Vũ nói thầm một câu, quyết định mục tiêu thứ nhất của mình chính là Hoàng Thành của U Quốc ở Triều Thiên Hạp.
Nhưng đúng vào lúc này, một cự trảo từ trên trời giáng xuống, đập thẳng tới hắn.
“Ừm?”
Vi Sinh Tinh Vũ giật mình, muốn tránh nhưng mà tốc độ hoàn toàn không cùng một cấp.
Khoảng cách gần như thế, hoàn toàn trốn không thoát.
Ầm!
Một trảo, Vi Sinh Tinh Vũ bị đánh bay lên Vân Lam Sơn, đập vào vách tường của chủ điện.
“Ôn tông chủ không cho ngươi rời đi thì ngươi không thể rời đi.”
Sau đó, một giọng nói vang lên ở bậc thang.
Sắc mặt Hà Niên cũng thay đổi theo.
“Yêu Thần!”
“Bất Hủ Tông còn có Yêu Thần.” Long Nguyệt né tránh Thanh Liên, sau đó cũng quay đầu nhìn về chỗ bậc thang.
Thật sao.
Long gia cũng không thể lung lạc được một vị Yêu Thần.
Bất Hủ Tông lại có!
Bên cạnh, đám người Dương Nhạc Nhạc vội vàng hỏi: “Tiền bối, Yêu Thần là cái gì?”
Long Nguyệt nghiêm túc trả lời: “Đồng nghĩa với Địa Vô Cấm.”
Mọi người nghe xong thì đều đưa mắt nhìn cầu thang.
Còn chưa kịp nhìn thấy rõ người tới thì Ôn Bình đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
“Tới.”
“Thuộc hạ tham kiến Ôn tông chủ.”
Hoài Không bước từng bước lên, quỳ xuống đất trước mắt của tất cả mọi người.