“Thuộc hạ tham kiến Ôn tông chủ.”
Hoài Không chậm rãi đi lên, quỳ xuống ngay trước mắt của tất cả mọi người.
Ôn Bình cười đáp; “Đứng lên đi! Vừa khéo nữ nhi bảo bối của người vừa làm xong một bàn đồ ăn, nàng biết ngươi sắp tới cho nên rất vui. Ta kêu nàng làm một chút rượu, hôm nay chúng ta vừa uống vừa trò chuyện.”
“Ôn tông chủ.”
Phụ thân của Dương Nhạc Nhạc đi lên, sau đó cũng quỳ.
“Đứng lên đi.”
Ôn Bình dứt lời, liếc mắt ra hiệu cho Hà Niên.
Hà Niên thoát ra khỏi dây leo, vội vàng cất Huyết Phủ vào, sau đó vọt lên tròi Vi Sinh Tinh Vũ lại.
Vì hả giận, hắn còn đánh Vi Sinh Tinh Vũ mấy quyền.
Khi đã trói chặt Vi Sinh Tinh Vũ thì Hà Niên mới quan sát Hoài Không từ trên xuống dưới.
Bởi vì Yêu Thần cũng hiếm thấy ở Triều Thiên Hạp.
“Ta lại đoán sai, Bất Hủ Tông không chỉ có một vị cường giả Địa Vô Cấm.” Trong lòng Hà Niên thất kinh.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, Ôn Bình giữ lại hắn không phải là do Ôn Bình cần hắn.
Tông môn có cường giả Địa Vô Cấm thì sao còn cần nửa bước Địa Vô Cấm như hắn đi theo?
“Tông chủ, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nữa!” Khi biết mình cũng không quan trọng như thế, Hà Niên có chút hoảng hốt.
Ôn Bình nói: “Chỉ là chuyện nhỏ.”
“Thả ta ra!” Tuy Vi Sinh Tinh Vũ bị Hà Niên trói lại nhưng vẫn không ngừng phản kháng, không ngừng giãy dụa trong tay Hà Niên, còn gào to.
Hoài Không nhướng mày, mặc dù hắn không biết người trước mắt là ai nhưng đối phương cũng dám rống to kêu gào trên Bất Hủ Tông, này không phải là cho hắn một cơ hội biểu hiện sao?
Hoài Không không chút do dự đi tới chỗ hắn.
Khí tức cấp Yêu Thần trực tiếp ép tới, sau đó là một quyền đánh tới, đánh cho Vi Sinh Tinh Vũ bay ra, đập mạnh vào trụ đá lớn của chủ điện.
Mặc dù Hoài Không không chuyện tu lực lượng nhưng dù sao thì hắn cũng là Yêu Thần, lực lượng cho dù nhỏ thì cũng sẽ không nhỏ bao nhiêu.
Một quyền đánh ra, cho dù không sử dụng yêu lực thì cũng không phải là Vi Sinh Tinh Vũ thực lực mười không còn một có thể đỡ được.
Chỉ với một quyền!
Vi Sinh Tinh Vũ thiếu chút nữa ngất đi.
Sau đó, Hà Niên đi tới, một tay nhấc hắn lên như đang xách một con gà con: “Tông chủ, có cần phong bế mạch môn của hắn lại không!”
Ôn Bình cũng không gật đầu mà là nhìn Vi Sinh Tinh Vũ, lạnh lùng nói: “Vi Sinh Tinh Vũ, ngươi muốn rời khỏi Bất Hủ Tông, bổn tông chủ sẽ không ngăn ngươi. Nhưng ngươi có biết ta vì cứu ngươi mà bỏ ra bao nhiêu tài nguyên không? Mặc dù cứu ngươi cũng không phải là vì muốn ngươi báo đáp nhưng mà ngươi cũng không thể để cho bổn tông chủ tốn của vô ích chứ?”
Ôn Bình lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt lãnh khốc xen lẫn tinh thần lực khổng lồ đánh thẳng tới Vi Sinh Tinh Vũ.
Oanh!
Vi Sinh Tinh Vũ tinh thần lực yếu ớt, lại bị đánh cho bất tỉnh lần nữa.
“Hoài Không, phong bế mạch môn của hắn lại.”
“Vâng!”
Lúc này, Hoài Không ra tay phong kín mạch môn của Vi Sinh Tinh Vũ.
Sau khi phong kín mạch môn, Hoài Không vui vẻ.
Hắn hoàn toàn không ngờ được, mình vừa mới tới thì đã có một cơ hội biểu hiện.
...
Vi Sinh Tinh Vũ chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, sau đó Ôn Bình dẫn Hoài Không đi lên Thính Vũ Các.
Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu.
Nói tới vấn đề giữa Yêu tộc và Bách Tông Liên Minh, Ôn Bình đưa cho Hoài Không một chỉ thị.
Chờ cơ hội.
Chờ một cơ hội có thể phản công Bách Tông Liên Minh.
Còn để cho Yêu tộc chung sống hoà bình với Bách Tông Liên Minh là chuyện không thể nào, dù sao thù hận giữa hai bên đã khắc sâu vào trong xương cốt.
Cho nên chỉ có thể là Yêu tộc sống hoặc là Bách Tông Liên Minh chết.
“Bây giờ nếu như người tấn công Bách Tông Liên Minh thì thế lực sau lưng Bách Tông Liên Minh cũng sẽ không mặc kệ. Cho dù các ngươi có thể lật đổ Bách Tông Liên Minh thì cũng phải trả một cái giá rất lớn. Chúng ta hoàn toàn không cần phải trả giá như vậy.”
Nghe Ôn Bình nói, Hoài Không tỉnh ngộ ra, gật đầu, rất đồng ý với ý nghĩ này, có thể nói là không mưu mà hợp với suy nghĩ của hắn: “Ôn tông chủ, thuộc hạ cũng có ý này. Yêu tộc không cần phải trả một cái giá lớn như vậy, có truyền thừa Yêu Tiên mà ngài ban cho, Yêu tộc chỉ cần phát dục một quãng thời gian, mười năm, hai mươi năm sau, đến lúc đó hẳn là có thể hoàn toàn tiêu hóa truyền thừa Yêu Tiên. Đến lúc đó, Bách Tông Liên Minh hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng ta.”
“Ngươi nghĩ được như vậy là tốt nhất rồi, nhưng nếu bọn họ xâm phạm thì cũng không cần sợ. Thời điểm thích hợp thì ta sẽ ra tay tương trợ.”
“Cảm ơn Ôn tông chủ!”
Hoài Không vui vẻ.
Nghe được câu nói này của Ôn Bình, hắn cũng tự tin hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, Ôn tông chủ, đây là lễ gặp mặt mà mấy ngày nay thuộc hạ chuẩn bị cho ngài. Hơn nữa ta cũng kiểm tra rồi, Tam Hồ của Yêu tộc có rất nhiều mỏ bạch tinh. Đến lúc đó ta phái đám yêu vật đến xâm nhập đã đầu hàng chúng ta đi khai thác mỏ, nhất định có thể khai thác ra nhiều bạch tinh hơn nữa.”
Dứt lời, Hoài Không móc năm cái tàng giới đầy ắp ra.
“Có lòng.”
Ôn Bình cười vui vẻ.
Hoài Không vẫn rất hiểu chuyện.
Cung phụng năm cái tàng giới đầy ắp, có thể nghĩ đồ trong này tuyệt đối không ít.
Còn nữa, hắn còn chưa nói chuyện mỏ bạch tinh ra mà Hoài Không đã nghĩ tới trước rồi.
Trí thông minh cũng quá cao.
Hoài Không thấy Ôn Bình lộ ra ý cười thì tâm trạng hồi hộp cũng bình tĩnh lại, thật ra là hắn sợ Ôn Bình thấy đồ ít.
Dù sao hắn cũng biết cả hai không cùng một đẳng cấp.
Hắn cảm thấy rất nhiều.
Nhưng có thể Ôn tông chủ lại cảm thấy chỉ như một sợi lông trâu.
Chuyện này giống như là một đứa nhỏ cầm tiền tiêu vặt đi so với người lớn xem ai có nhiều tiền hơn vậy.
“Ôn tông chủ hài lòng, thuộc hạ an tâm.”