Bọn họ cần phải liên lạc với thế lực bên ngoài Hồ Thiên Địa, thông báo tình huống thông báo cho bọn họ, đồng thời cũng tìm hiểu thái độ của bọn họ một chút.
Nếu không thì bọn họ so tài khí thế ngất trời ở đây, thế lực bên ngoài Hồ Thiên Địa lại không nhìn thấy, không cho bọn họ danh ngạch, vậy thì không phải tất cả đều vô nghĩa sao?
Nhưng mà mấy ngày trôi qua, bên ngoài Hồ Thiên Địa không có tin tức gì truyền về.
Ba vị Kim cấp chủ sự gấp nhảy nhót tưng bừng.
...
Cùng lúc đó, đột nhiên có năm người xuất hiện trong gió tuyết bên ngoài Hạo Hãn Thành.
Năm người đều từ trên trời giáng xuống.
Sau đó đi trong gió tuyết, vào Hạo Hãn Thành.
Năm người mới vừa vào thành thì một người trong đó lập tức ngưng mạch khí thành lưỡi đao, kề sát vào cổ họng một người.
“Dẫn bọn ta đi Bách Tông Liên Minh.”
Người nói chuyện sắc mặt rất lạnh, nhưng tiếng nói lạnh hơn.
Còn lạnh hơn cả gió tuyết ngoài thành.
Theo bốn người không giận tự uy bên cạnh đi tới, người xung quanh đều không dám tới gần, hoàn toàn bản không dám lo tới sống chết của người bị khống chế.
...
Tổng đà của Bách Tông Liên Minh.
Ôn Tôn đứng ở chỗ cửa sổ, ánh mắt vô thần nhìn Hạo Hãn Thành ngoài cửa sổ.
Sau lưng, một trong ba đại Kim cấp chủ sự Tác Đồng Phương đang bực tức, líu lo không ngừng.
“Nếu như không có Yêu giới quấy rối thì Bách Tông Liên Minh chúng ta cũng không đến mức mất mặt trước Tán Nhân Dịch như vậy. Bốn vị Ngân cấp chủ sự bị giết bên đường, Bất Hủ Tông còn đợi chúng ta ròng rã một khắc đồng hồ sau đó mới rời đi, phải nói là đang sỉ nhục Bách Tông Liên Minh chúng ta. Yêu tộc đáng chết!”
“Còn nữa, tại sao ba chúng ta nhất định phải cùng đi Yêu giới? Ôn Tôn, ngươi ở lại chủ trì toàn cục không tốt sao?”
Thật sự nghe không nổi nữa, Ôn Tôn quay người quát lạnh một câu: “Được rồi, có chịu im không. Ngươi nghĩ ta cũng muốn nhìn thấy tình huống lúc này sao? Ngươi có bản lĩnh, ngươi…”
Ôn Tôn hơi ngừng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy một cái mạch khí trảm hình bán nguyệt to lớn từ cửa sổ bay tới.
Sau đó là tháp Ngân cấp chủ sự của Bách Tông Liên Minh sụp đổ ầm ầm.
Ầm ầm!
“Chuyện gì xảy ra!”
Tiếng vang ầm ầm lập tức hấp dẫn sự chú ý của hai người sau lưng Ôn Tôn.
Nhưng mà vừa định nhìn một chút xem ngoài cửa sổ xảy ra chuyện gì thì một đạo mạch khí bỗng nhiên đánh thẳng về chỗ cửa sổ chỗ bọn họ.
Ba người vô thức né tránh, chỉ thấy vách tường bị mạch khí phá vỡ một cái lỗ thủng to.
Ba người vừa định nổi giận thì thấy một người đạp không đi tới.
“Cường giả Địa Vô Cấm!”
Ba người đồng thời kinh hô một tiếng.
Còn chưa kịp suy nghĩ người tới là người nào thì lại thấy bốn cường giả Địa Vô Cấm nữa đạp không đi tới.
Một lần năm người!
Ba người nhất thời trợn tròn mắt.
Năm cường giả Địa Vô Cấm, Hồ Thiên Địa này biến thiên rồi sao?
Trong khoảnh khắc khi cường giả Địa Vô Cấm đi trước nhất bước vào phòng thì lạnh lùng đưa mắt nhìn ba người Ôn Tôn một lượt, hỏi: “Thế nào, người của Bách Tông Liên Minh các ngươi dám giết Thương Lam, bây giờ thấy chúng ta thì sợ rồi?”
“Các vị tiền bối, có phải là các ngài tìm nhầm hay không.” Ôn Tôn vội vàng đứng dậy, cưỡng chế mình bình tĩnh lại.
Nếu hiểu lầm thì phải làm sáng tỏ.
Nếu như năm vị cường giả Địa Vô Cấm mà ra tay.
Bọn họ ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.
“Đế Thính, bọn họ nói chúng ta tìm nhầm.”
“Không có tìm nhầm. Người giết Thương Lam chính là người của Bách Tông Liên Minh, phút chót còn cố ý khiêu khích chúng ta.”
Trong số bốn người sau lưng có một nam nhân mặt mũi dữ tợn, quái dị vừa nói vừa đi về phía trước, tới gần ba người Ôn Tôn.
“Nếu ngươi không nghe lầm thì giết đi, người trong thành này, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu. Dù gì thì chúng ta cũng phải làm chút gì đó cho Thương Lam.”
“Giết cho đến khi Địa Vô Cấm của bọn họ ra tới.”
“Ta đồng ý.”
“Đồng ý.”
Dứt lời thì mấy người đồng thời mở ra mạch môn.
Năm người, hai mươi cái mạch môn cùng mở ra.
Ba người Ôn Tôn thấy trận thế này thì bị dọa sợ, nhưng vừa nghe mấy cường giả Địa Vô Cấm này muốn đồ thành thì vội vàng đứng lên nói rõ lí do.
“Các vị tiền bối, có thể là các vị tìm nhầm người thật.”
“Mạnh nhất trong Bách Tông Liên Minh chúng ta chình là ba người chúng ta, cũng không có cường giả Địa Vô Cấm.”
“Tiền bối, tiền bối.”
Ba người nóng nảy, còn thiếu hét lên.
Nhưng mà sợ nói lớn thì khiến cho năm người đó không vui, ngay cả giải thích cũng không cho bọn họ giải thích, nên chỉ có thể cố nặng ra nụ cười, nói.
Đế Thính nghe ba người nói như vậy, cười nói: “Không có Địa Vô Cấm? Ngày đó khi cường giả Địa Vô Cấm của các ngươi khiêu khích Già Thiên Lâu ta thì cũng không có sợ như các ngươi. Bây giờ biết sợ? Muộn!”
Dứt lời, Đế Thính trực tiếp đưa tay đánh tới Tác Đồng Phương.
Tác Đồng Phương thấy tình thế không ổn thì vội vàng mở mạch môn ra, muốn trốn.
Nhưng mà trong nháy mắt thì bị Đế Thính đuổi kịp, một tay nắm lấy cổ hắn, bóp chặt.
“Còn cử động nữa thì tay của ta sẽ dùng sức!” Đế Thính uy hiếp.
Tác Đồng Phương khóc không ra nước mắt, nói: “Tiền bối, các vị hiểu lầm thật mà!”
“Hiểu lầm?”
Đối với Đế Thính thì giết Tác Đồng Phương như bóp chết một con kiến, sở dĩ không trực tiếp động thủ là vì hắn muốn nghe xem người của Bách Tông Liên Minh này sẽ nói gì.
Khi giết Vi Sinh Thương Lam và Thiên Mộc thì cường giả Địa Vô Cấm của Bách Tông Liên Minh vô cùng hung hăng càn quấy.
Nếu là Địa Vô Cấm của U Quốc mà phách lối như vậy thì còn được.
Dù sao thì thực lực của U Quốc và Già Thiên Lâu gần như ngang nhau, bọn họ cũng không dám đi tìm cường giả U Quốc gây sự, nhưng mà Địa Vô Cấm của Hồ Thiên Địa này lại dám phách lối như vậy.
Đồng thời hắn còn làm chậm kế hoạch thẩm thấu Long Dương Vương của Già Thiên Lâu.
Thiên Mộc chết, nói theo một cách nào đó thì cũng không kém gì Vi Sinh Thương Lam chết.
Tác Đồng Phương thấy Đế Thính không có lập tức động thủ thì trong lòng lập tức xuất hiện một chút hi vọng, vội vàng tiếp tục giải thích: “Tiền bối, chúng ta chỉ là một thế lực nho nhỏ ở Hồ Thiên Địa, miễn miễn cưỡng cưỡng mới ngũ tinh, sao lại có Địa Vô Cấm tọa trấn? Vãn bối không biết là người nào giả mạo Bách Tông Liên Minh chúng ta chọc ngài, nhưng ta dám khẳng định, chắc chắn Bách Tông Liên Minh không dám chọc tiền bối.”
“Còn tưởng rằng ngươi sẽ nói ra cái gì.” Đế Thính dùng sức bóp một cái.
Răng rắc!