Lúc này, Ôn Bình mở danh sách sách ra, tìm tòi loại ma pháp này.
Quả nhiên.
Có thật!
Hệ phụ trợ, tứ giai Trí Tuệ Chi Thư.
Nằm ở tầng chín mươi.
Lúc này, Ôn Bình đi lên tầng chín mươi, tìm được Trí Tuệ Chi Thư.
“Ma pháp tứ giai, Trí Tuệ Chi Thư, có thể tăng cường tinh thần lực theo tỉ lệ phần trăm, cao nhất có thể tăng lên một trăm phần trăm tinh thần lực, thời gian duy trì là ba giờ... ta muốn quyển sách này!”
Ôn Bình cất sách vào.
Sau đó, Ôn Bình tiếp tục chọn.
Hắn còn muốn tìm hai cái ma pháp loại công kích.
Có Trí Tuệ Chi Thư tăng phúc tinh thần lực, khi sử dụng Vong Linh Triệu Hoán Thuật thì đồng thời rất có thể hắn còn có thể sử dụng ma pháp tứ giai khác.
Đương nhiên, rốt cuộc có được hay không thì phải kiểm tra mới biết được.
Nếu như có thể, vậy sau này hắn cũng có thể có được lực lượng Địa Vô Cấm trong một khoảng thời gian ngắn.
Mặc dù chỉ có ba giờ nhưng Ôn Bình cũng không xem thường ba giờ ngắn ngủi này.
“Nếu chỉ có được lực lượng Địa Vô Cấm trong một khoảng thời gian ngắn thì đương nhiên là không thể chọn loại ma pháp dùng để đánh lâu dài. Tốt nhất vẫn nên chọn loại ma pháp có thể hạn chế năng lực giống như Phong Chi Cấm Cố và Trừ Nhĩ Vũ Khí. Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn không có lực phá hoại hoặc là chỉ theo đuổi lực phá hoại mạnh nhất.”
Nói xong, Ôn Bình bắt đầu lục lọi trong biển sách.
Ma pháp tứ giai Mạt Nhật Phong Bạo.
Lực phá hoại mạnh nhất.
Ôn Bình lấy nó ra, nhưng cũng không có cất vào mà là vừa đi vừa chọn tiếp.
Cuối cùng chọn năm quyển.
Trong năm quyển này, Ôn Bình chỉ cần hai quyển.
Ma pháp tứ giai, Ôn Bình quyết định tạm thời chỉ tu hành hai loại.
Tham thì thâm.
“Băng Phong Thiên Địa, cái này không tệ. Mức cao nhất có thể đóng bắng tất cả mọi thứ trong phạm vi ba ngàn mét, có thể dùng để quần chiến, hơn nữa phân loại của nó là ma pháp công kích, rõ ràng là có hạn chế năng lực đồng thời còn có lực công kích siêu cường.” Ôn Bình cất Băng Phong Thiên Địa vào trong tàng giới.
Nhưng đến quyển thứ hai thì Ôn Bình khó xử.
Ma pháp ghi chép trong bốn quyển còn lại, hoặc là có khả năng khống chế năng lực cực hạn, như Ngũ Tinh Phong Ấn Trận, có thể phong ấn chặt kẻ địch trong phạm vi ngàn mét, không hạn chế thời gian. Phóng thích ra, nếu có thể duy trì Ngũ Tinh Phong Ấn Trận bao lâu thì người trong đó sẽ bị phong ấn bấy lâu.
Đồng thời chỉ có lực lượng của ma pháp ngũ giai mới có thể phá vỡ.
Nói cách khác, không gặp được cường giả trên Địa Vô Cấm thì Ngũ Tinh Phong Ấn Trận có thể phong bế bất cứ ai.
Ma ba quyển khác thì đều là ma pháp có lực phá hoại mạnh nhất.
“Ta nên chọn cái nào?”
Cuối cùng, Ôn Bình không có chọn Ngũ Tinh Phong Ấn Trận.
Hắn chọn Mạt Nhật Phong Bạo.
Lực phá hoại cực hạn, đồng thời phạm vi cực lớn.
“Muốn đánh thì phải đánh lớn.”
“Làm tông chủ, đương nhiên là không thể chuyện gì cũng cần ta ra tay. Nhưng một khi ra tay thì phải đánh lớn!”
Sau khi rời khỏi Pháp Sư Tháp, giữa trưa, Ôn Bình cố ý đi phòng bếp một chuyến.
Trong lúc ăn cơm, Ôn Bình tuyên bố chuyện Pháp Sư Tháp.
Nhưng mà khi hắn nói nhất định phải có đũa phép thì có không ít người cảm thấy mất mác.
Cuối cùng, Ôn Bình nhấn mạnh thứ quan trọng nhất.
“Ma pháp chỉ là một hệ thống tu luyện khác. Nếu các ngươi cảm thấy mình không thích hợp tu luyện mạch thuật, không thích hợp tu luyện pháp thuật thì có thể đi tu luyện ma pháp. Bởi vì ma pháp cũng không liên quan đến các loại nhân tố như mạch môn, mạch khí. Nó chỉ dựa vào tinh thần lực của các ngươi, cũng chính là cái gọi là cảm giác. Khi tinh thần lực càng mạnh mẽ thì có thể phóng ra ma pháp càng mạnh mẽ. Cụ thể thì nếu trong số các ngươi có người muốn tu luyện ma pháp thì có thể đi thử một chút.”
“Lần này, đi vào Pháp Sư Tháp không cần bạch tinh nhưng cần điểm nhiệm vụ. Các ngươi làm mỗi một cái nhiệm vụ tông môn thì đều sẽ nhận được điểm nhiệm vụ. Nhiệm vụ cường độ khác nhau thì điểm nhiệm vụ đạt được cũng không giống nhau. Nếu các ngươi muốn đi Pháp Sư Tháp xem thử thì có thể đi sảnh nhiệm vụ tra điểm nhiệm vụ của mình.”
“Cuối cùng ta nhấn mạnh một lần, nếu như các ngươi thích hợp tu luyện mạch thuật, tương lai có thể đạt được thành tựu với mạch thuật thuộc tính phong thì không bắt buộc phải luyện ma pháp. Làm như vậy chỉ phí phạm thời gian của các ngươi. Tu hành, chỉ cần chuyên chú một cái là được, tham thì thâm, đạo lý này hẳn là các ngươi cũng hiểu.”
“Hôm nay, những người nào không tới, nếu các ngươi gặp bọn họ thì phổ biến lại cho bọn họ, ta sẽ không nói lại.”
Nói xong, Ôn Bình để bát đũa xuống, đứng dậy rời đi.
Sau khi rời khỏi đó, Ôn Bình tìm một vị trí ở dãy núi sau Pháp Sư Tháp, bắt đầu tu luyện Trí Tuệ Chi Thư.
Sau khi ăn xong, tất cả mọi người trong Bất Hủ Tông bắt đầu tụ lại ở Pháp Sư Tháp.
Đều đến xem náo nhiệt.
Nhưng lại không có mấy người đi vào.
Triệu Tình hỏi: “Nhạc Nhạc, ngươi có muốn tu luyện ma pháp hay không?”
“Ta luyện pháp thuật, mạch thuật đều rất tốt, bây giờ đổi qua tu luyện ma pháp thì ta cảm thấy hơi lãng phí thời gian.” Dương Nhạc Nhạc lắc đầu, cũng không định tu luyện ma pháp.
Triệu Tình nhìn về phía mấy người Lâm Khả Vô.
Mấy người Lâm Khả Vô cũng không có ý nghĩ tu luyện ma pháp.
“Tông chủ nói ma pháp giống như pháp thuật và mạch thuật, thuộc về một cái hệ thống tu luyện. Ta cảm thấy mình rất thích hợp tu luyện pháp thuật, hơn nữa ta cũng có pháp khí, tạm thời không tu luyện ma pháp.”
“Ta cũng thế. Ta cảm thấy Ngự Kiếm Thuật, chúng nó thích hợp với ta hơn.”
Khi mọi người bắt chuyện với nhau thì bên cạnh, Trần Hiết hỏi thăm thê tử.
“Có muốn cho Bình Bình tu luyện ma pháp hay không?”
Thê tử Trần Hiết, Giang Y trầm mặc.
Mấy ngày nay ở lại Bất Hủ Tông, nàng nhìn thấy đủ thứ trong Bất Hủ Tông.
Nàng từng suy tính cho con mình tu luyện mạch thuật thuộc tính phong.
Cũng từng suy tính cho con mình tu luyện pháp thuật.