“Chuyện này ta tin.” Vi Sinh Tinh Vũ không thể không thừa nhận điều này.
Long Nguyệt cười cười.
Vi Sinh Tinh Vũ ăn xong một trái thì lấy một trái khác.
Long Nguyệt thấy Vi Sinh Tinh Vũ không có cảnh giác với mình thì bắt đầu đi thẳng vào vấn đề chính, nói: “Tiền bối, ngài xem, tông chủ chúng ta giúp ngài như thế, ngài có thể giúp chúng ta một chuyện nhỏ hay không?”
“Ngươi nói.”
Vi Sinh Tinh Vũ thả trái cây trong tay xuống.
Long Nguyệt vui vẻ nói: “Nói thật, một chút gà đất chó sành thôi, thực sự không cần phiền tới tiền bối ngài ra tay, cho nên ta chỉ mong tiền bối nghĩ cách giúp ta. Bây giờ kẻ địch của chúng ta không dám đối kháng chính diện với chúng ta mà lại phái người đi giết thân nhân của đệ tử, trưởng lão trong tông môn, sử dụng thủ đoạn không có điểm mấu chốt, ghê tởm như vậy. Tiền bối ngài xem...”
Dứt lời, Long Nguyệt cười nhìn Vi Sinh Tinh Vũ.
Nàng đột nhiên cảm thấy Vi Sinh Tinh Vũ cũng dễ nói chuyện lắm.
Không có khủng bố không thể tả nổi như trong truyền thuyết.
Nhưng mà, đột nhiên Vi Sinh Tinh Vũ đổi thái độ, cực kỳ kiên quyết, nói: “Muốn ta giúp, cũng được! Trả tự do cho ta!”
“Tiền bối, tông chủ chúng ta giúp ngươi nhiều như vậy!” Long Nguyệt vội nói.
“Nhưng ta cũng không cần hắn cứu ta.”
Vi Sinh Tinh Vũ cười.
“Ngươi... ngươi... ngươi làm như vậy không phải là vong ân phụ nghĩa sao?” Long Nguyệt không thể nào ngờ được Vi Sinh Tinh Vũ sẽ ăn nói vô lại như vậy.
“Ta cũng không xin tông chủ các ngươi cứu ta, cho nên nói một cách nghiêm chỉnh thì ta cũng không cần phải cảm ơn. Bây giờ là các ngươi xin ta hỗ trợ, cho nên nhất định phải trả giá.” Vi Sinh Tinh Vũ cười lạnh nhìn hai người Long Nguyệt.
Quá non.
Đúng là quá non.
Còn muốn lôi kéo làm quen trước?
Trong trí nhớ của hắn, loại người như vậy hắn từng gặp không dưới một vạn người.
Nếu không phải có chuyện không giải quyết được thì sao lại tới tìm hắn?
Cho nên bây giờ rất thích hợp để chào giá.
Hắn không sợ đối phương không chịu, bởi vì nếu như có thể giải quyết được thì sao lại đến tìm một người ngoài không rõ lai lịch như hắn?
Ngay lúc Long Nguyệt không biết nên tiếp tục nữa hay không thì Ôn Bình xuất hiện ở cổng.
Sau đó lạnh giọng nói.
“Vậy thì có phải là ta cũng có quyền rút lại quyền tự do hít thở của ngươi hay không! Bởi vì bây giờ ngươi có thể nói chuyện đều là do ta ban ân. Dù sao ngươi cũng đã chết từ rất nhiều năm trước rồi, bây giờ còn sống tiếp được chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Ôn Bình lạnh lùng nhìn Vi Sinh Tinh Vũ.
Gặp được loại người rượu mời không uống nhất định phải uống rượu phạt này thì hắn cũng sẽ không khách sáo.
Trước giờ hắn không thích bị người khác uy hiếp, cũng sẽ luôn như thế!
Cho nên, hắn lại càng ghét loại người không biết mang ơn!
Hà Niên thấy Ôn Bình đến, không biết nên nói gì, dù sao mình cũng không làm được việc: “Tông chủ… ta.”
Ôn Bình nói: “Không sao. Nếu như hắn không chịu làm thì ta cũng không cần phải giữ hắn lại.”
“Tông chủ thánh minh!”
Long Nguyệt cười vui vẻ, sau đó liếc nhìn Vi Sinh Tinh Vũ một cái rồi chạy ra ngoài.
Đợi Hà Niên cũng đi ra ngoài, Ôn Bình chú ý tới một chi tiết, Vi Sinh Tinh Vũ vẻ mặt nghiêm túc, nhích lại gần cửa sổ.
Đối với hành động này, Ôn Bình chỉ cười một tiếng, nói: “Không cần khẩn trương, chỉ cần ngươi chịu giúp ta làm chuyện này thì cái mạng mà ngươi vất vả mới nhặt được sẽ không mất đi lần nữa.”
Vi Sinh Tinh Vũ vẫn kiên trì, nói: “Chuyện ta có thể làm giúp ngươi, không cần biết kẻ địch là người nào, nhưng ta muốn tự do!”
Ôn Bình nhìn Vi Sinh Tinh Vũ như đang nhìn một đứa trẻ đang nói mớ, nói: “Chỉ dựa vào giúp ta làm một chuyện mà muốn được tự do, vậy không phải là tự do quá rẻ tiền rồi hay không? Ngươi cũng biết, chỗ sâu trong Khúc Cảnh, nếu không phải đúng lúc ta đi ngang qua đó thì ngàn năm, vạn năm cũng sẽ không có ai có thể đến đó, thậm chí cũng sẽ không có ai cứu ngươi lên.”
Câu nói này khiến cho Vi Sinh Tinh Vũ trầm mặc xuống.
Nhưng mà Ôn Bình cũng không muốn biết bây giờ hắn đang suy nghĩ gì.
Tiếp tục bức vua thoái vị, nói: “Cho nên, tốt nhất là ngươi nên thận trọng trả lời ta.”
Vi Sinh Tinh Vũ không có đồng ý, chỉ hỏi một câu: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai thì không cần ngươi quan tâm. Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một lần, chuyện này ngươi có làm hay không?” Ôn Bình lạnh lẽo nhìn qua.
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Ôn Bình, Vi Sinh Tinh Vũ nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Đương nhiên, hắn không đến mức sợ Ôn Bình.
Chẳng qua là hắn đang đắn đo khó định, không biết Ôn Bình có lai lịch gì.
Có thể tới lui tự nhiên trong Khúc Cảnh, còn cứu hắn lên, năng lực này đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của hắn.
Với thực lực tầm thường của hắn bây giờ, nếu như đối phương muốn giết hắn thật thì sợ là hắn khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng hắn không muốn chết.
Hắn muốn đi tìm người.
Tìm nữ nhi của mình, còn có huynh đệ nữa.
“Nghĩ kỹ chưa?” Một lát sau, Ôn Bình lại hỏi.
Lúc này, Vi Sinh Tinh Vũ mới khẽ gật đầu, sau đó nói: “Ta có thể giúp ngươi làm ba chuyện, sau ba chuyện, giữa chúng ta ai cũng không nợ ai!”
“Thứ lỗi cho ta nói thẳng, đối với ta thì tác dụng của ngươi cũng không lớn.”
“Vậy tại sao còn tới tìm ta?”
“Có người nói ngươi thích hợp đối phó với loại người không có điểm mấu chốt. Bởi vì ngươi đã từng là một người rất không có điểm mấu chốt.”
“Đã từng?”
Hai mắt Vi Sinh Tinh Vũ bỗng nhiên sáng lên.
Sau đó kích động hỏi: “Ngươi biết quá khứ của ta?”
“Biết, nhưng ta không có hứng thú nói cho ngươi.”
“Ta... ta có thể giúp ngươi làm chuyện này, nhưng ngươi phải nói cho ta biết tất cả.”
Đối với Vi Sinh Tinh Vũ thì ngoại trừ nữ nhi và huynh đệ trong trí nhớ ra thì thứ mà hắn cấp thiết nhất chính là tìm lại trí nhớ của mình.
Cảm giác khi trong đầu chỉ có một chút ký ức ngắn ngủi, một chút hồi ức quá khó chịu.
Có thể nói là sống không bằng chết.
“Có lẽ ngươi biết cũng không phải là chuyện tốt, ngươi có từng nghĩ tới chuyện này không?” Ôn Bình hỏi ngược lại một câu.
Vi Sinh Tinh Vũ chấp nhất nói: “Có một số chuyện, ngươi không làm được, người trong tông môn ngươi cũng không làm được, nhưng ta làm được!”