“Chuyện này...”
Câu nói này của Trần Hiết khiến cho chư vị trưởng lão Bất Hủ Tông rơi vào trong trầm mặc.
Sau đó đề nghị lập tức hành động, có thể đưa được bao nhiêu thân nhân về thì hay bấy nhiêu.
Cũng có người đề nghị lúc này không thể tách ra hành động, bởi vì làm như vậy dễ dàng bị đánh tan từng cái, đâu ai xác định được là sẽ không có kế trong kế.
Tóm lại là không ai nghĩ ra được một sách lược vẹn toàn nào.
Bởi vì ám tiễn thực sự khó phòng.
Huống chi là ám tiễn mạnh như Trấn Nhạc C
“Cho nên nói, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa?”
Ôn Bình nhìn về phía Trần Hiết.
Trần Hiết gật gật đầu, chấp nhận sự thật không tốt lắm này.
Sau đó Ôn Bình quay qua nhìn Hà Niên bên cạnh, trầm giọng nói: “Hà Niên, ngươi có ý kiến gì không?”
Hà Niên ngơ ngẩn.
Mọi người cũng tập trung nhìn về Hà Niên.
Hà Niên biết, đây là một cơ hội để biểu hiện, hơn nữa còn là cơ hội tự đưa tới cửa.
Nhưng mà mặc dù hắn chinh chiến sa trường nhiều năm, có chút tâm nhãn, nhưng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.
Đối với kẻ địch không có điểm mấu chốt như vậy, chuyện mà hắn có thể nghĩ ra chính là nếu như đối phương giết một người thì hắn sẽ hoàn trả lại gấp mười!
Ôn Bình thấy cả buổi mà Hà Niên vẫn không nói lời nào thì tiếp tục nói: “Không sao, nghĩ thế nào thì nói thế đó.”
Hà Niên muốn nói lại thôi, do dự một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tông chủ, thật ra thì thuộc hạ có một cái ý nghĩ to gan.”
“Nói.”
Ôn Bình ngồi đợi.
Hà Niên nói tiếp: “Đối với thủ đoạn không có điểm mấu chốt như vậy, những người thường xuyên dùng mà ta biết chính là Già Thiên Lâu. Cho nên nếu như có thể để cho Vi Sinh Tinh Vũ, người sáng lập ra Già Thiên Lâu giúp chúng ta thì đối phó với thủ đoạn không có điểm mấu chốt này sẽ dễ dàng hơn. Dù gì thì hắn cũng là thủy tổ của thủ đoạn này.”
Nói xong, tất cả trưởng lão trong Bất Hủ Tông đều tỏ vẻ đồng ý.
“Tông chủ, thuộc hạ cảm thấy có thể thử một lần.”
“Đúng là chúng ta không có kinh nghiệm đối phó với loại thủ đoạn này.”
Sau đó, Hà Niên còn nói thêm: "Tông chủ, thuộc hạ nguyện đi khuyên thử, nhưng không dám cam đoan là chắc chắn sẽ thành công.”
“Đi đi.” Ôn Bình đồng ý.
Sau khi Hà Niên rời phòng, Ôn Bình nói với Tử Nhiên: “Tử Nhiên trưởng lão, ngươi dẫn mấy vị trưởng lão đi phát một thông báo cho tất cả thế lực trong Đông Hồ. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người không được ra ngoài, tất cả đều phải ở trong thành hoặc trong lãnh địa của mình.”
Bầy yêu vào Đông Hồ, chuyện này cũng không phải là chuyện đùa.
“Vâng! Nhưng mà tông chủ, tại sao lại làm vậy? Không phải lúc này nên để cho bọn họ đến giúp chúng ta hay sao?” Tử Nhiên có chút không hiểu.
“Không cần đến bọn họ.”
“Lát nữa thuộc hạ với Vân trưởng lão sẽ tự mình đi một chuyến.”
“Vậy thì tất cả giải tán đi, nếu có chuyện gì khác thì có thể tới chủ điện tìm ta.” Ôn Bình đứng dậy, rơi vào trong trầm tư.
Một lát sau, Ôn Bình mở Truyền Âm Thạch kết nối với Hoài Không.
“Hoài Không, cho ngươi thời gian năm ngày, tập kết hai ngàn con Yêu Vương sánh ngang Trấn Nhạc Cảnh, cộng thêm một trăm vạn con Đại Yêu sánh ngang Thần Huyền Cảnh, đưa tất cả đến Đông Hồ, ngoài ra, mang tám kẻ xâm nhập đó tới luôn. Đại chiến giữa chúng ta và Bách Tông Liên Minh sắp bắt đầu!”
Bây giờ, Yêu Vương sánh ngang Trấn Nhạc Cảnh trong Yêu tộc đã từ hơn ba ngàn một trắm biến thành hơn năm ngàn, nhưng mà Ôn Bình muốn cho Yêu tộc ổn định, cho nên hắn không định để cho tất cả bọn họ vào chiến trường. Đại Yêu sánh ngang Thần Huyền Cảnh, Ôn Bình định chỉ phái ra chừng một triệu, không tới một phần năm tổng số lượng.
Đương nhiên, nếu so sánh với liên quan thảo phạt của Bách Tông Liên Minh thì số lượng này kém hơn rất nhiều, nhưng mà Ôn Bình cảm thấy suy cho cùng thì trận chiến tranh này sẽ dùng người mạnh nhất của hai bên tử vong mà kết thúc. Cảnh tượng mấy triệu người vật lộn thì hẳn là sẽ không xảy ra bao nhiêu lần. Cho nên lực lượng trung kiên bên phía Bất Hủ Tông có ít một chút cũng không quan trọng.
Căn dặn Hoài Không xong, Ôn Bình đứng dậy đi tới chỗ Vi Sinh Tinh Vũ.
Lúc này, Hà Niên đã dẫn Long Nguyệt đi tới chỗ Vi Sinh Tinh Vũ.
Hà Niên không định từ từ nói chuyện với Vi Sinh Tinh Vũ, hắn cũng chưa làm chuyện này, cho nên hắn tìm Long Nguyệt tới hỗ trợ.
Mặc dù Long Nguyệt không muốn nhưng vì mình có thể thanh thản ổn định học tập ma pháp nên chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý giúp Hà Niên.
Vừa mới vào cửa, Long Nguyệt ân cần hỏi han.
“Tiền bối, đói bụng không?”
Sau đó kêu Hà Niên để một rổ trái cây lớn bên giường Vi Sinh Tinh Vũ.
Vi Sinh Tinh Vũ sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm kẻ đến không thiện là Hà Niên và Long Nguyệt, sau đó lạnh lùng nói: “Có chuyện thì nói thẳng, vòng vo như vậy làm gì?”
“Tiền bối, vãn bối rất thích kiểu người thẳng thắn như ngày. Trước đó vài ngày, giữa chúng ta xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ nhưng cũng không phải là bọn vãn bối cố ý, cho nên mục đích chủ yếu hôm nay hai chúng ta tới là để xin lỗi.”
Long Nguyệt cũng không nói chuyện mình muốn nhờ ra ngay.
Mời người làm việc, kiêng kỵ nhất là vừa mới bắt đầu thì đã nói mình cần gì.
Quả nhiên, nói đến chuyện xin lỗi, ánh mắt như ưng của Vi Sinh Tinh Vũ hơi hòa hoãn lại một chút, không nhìn chằm chằm hai người nữa.
Vi Sinh Tinh Vũ tiện tay cầm một cái trái cây trong rổ, vừa ăn vừa nói: “Khi nào ta mới có thể rời khỏi đây?”
Long Nguyệt nói: “Tiền bối, nếu ngài muốn đi thì đi lúc nào cũng được. Nhưng mà ngài thương nặng mới khỏi, cần tĩnh dưỡng.”
“Thương thế của ta cũng không thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn được, như vậy còn không bằng không tĩnh dưỡng.”
Vi Sinh Tinh Vũ lạnh nhạt nói.
Long Nguyệt lại nói: “Tiền bối, chỉ cần ngài ở lại đây, dựa vào thủ đoạn của tông chủ chúng ta, hắn có thể cứu ngài từ Khúc Cảnh lên, lại có thể thức tỉnh ngài, còn thương thế của ngài, cái này đối với tông chủ chúng ta thì hoàn toàn không phải là chuyện khó khăn gì.”