“Minh chủ, chúng ta nhất định phải nghĩ cách chạy trốn, trở lại địa bàn của chúng ta, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.”
“Minh chủ, thuộc hạ có một kế!”
“Trực tiếp giết ra ngoài, xem bọn họ cản được hay không!”
Bị bọn họ nói tới khó chịu, Bùi Vu khép quạt sắt lại, quát: “Đủ rồi, Bách Tông Liên Minh còn chưa giết đến cửa mà đã tự loạn trận cước... liên hệ người của chúng ta trong Bách Tông Liên Minh, kêu hắn nghĩ cách tìm hiểu kế hoạch thảo phạt Bất Hủ Tông của Bách Tông Liên Minh lần này, không tiếc bất cứ giá nào!”
Chỉ khi biết được kế hoạch thì hắn mới biết được khi nào mới là thời cơ tốt nhất để rời khỏi Hạo Hãn Thành.
Thảo phạt Bất Hủ Tông không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn cường giả Trấn Nhạc Cảnh trong Hạo Hãn Thành sẽ đi hơn phân nửa, cho nên nhất định phải biết khi nào bọn họ sẽ đi.
Không thể để mình bị người ta cấm túc trong khách sạn, còn cái gì cũng không biết!
...
Bảy ngày sau.
“Lên!”
“Lên!”
Bên cạnh khu ký túc xá, Trần Bình Bình vẻ mặt thành thật, cắn răng trừng mắt nhìn kiếm dưới chân.
Kiếm bay lên một thước.
Lạch cạch một tiếng, lại rớt xuống.
Lặp đi lặp lại như thế...
Thấy vậy, Giang Y nhịn không được hô to cố gắng lên cố gắng lên.
Có thể thấy, thân làm mẹ, nàng cũng cuống lên.
Tử Nhiên ở bên cạnh khẽ cười một tiếng, nói: “Tiểu Y, cho đứa nhỏ nghỉ ngơi một hồi đi, dù gì thì nghỉ ngơi trong khu ký túc xá cũng có thể tu luyện Ngự Kiếm Thuật.”
“Nghỉ ngơi một khắc đồng hồ.” Giang Y gật gật đầu, nói với Trần Bình Bình một tiếng.
Trần Bình Bình trừng to mắt nhìn kiếm.
Chỉ hận không thể trừng cho thanh kiếm này gãy luôn.
“Đứa nhỏ này.” Tử Nhiên thấy vậy thì cười một tiếng: “Có kiên trì, giống phụ thân hắn khi còn bé, nhưng mà hắn quá chăm chỉ. Ngự Kiếm Thuật vốn không phải chỉ thành công một lần là được, cảnh giới Luyện Thể, cho dù có thể ngự kiếm thật thì kiếm đó cũng không có uy lực gì. Tiểu tử này còn muốn ngự kiếm đối địch.”
Giang Y cũng cười theo.
Đúng lúc này, Trần Hiết vội vàng chạy tới.
Thấy Tử Nhiên nhưng hoàn toàn mất hết lễ tiết trước đây, mở miệng hỏi ngay: “Sư phụ, tông chủ đâu?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tử Nhiên có thể cảm nhận được Trần Hiết gấp gáp.
Trần Hiết trầm giọng nói: “Bảy ngày trước, Bách Tông Liên Minh phát lệnh thảo phạt Bất Hủ Tông, do Kim cấp chủ sự tự mình suất lĩnh, vì thế mà bọn họ còn kết thúc Bách Niên Thịnh Hội!”
Tử Nhiên đột nhiên đứng dậy.
Biểu cảm trên mặt nghiêm lại.
“Ngươi triệu tập tất cả trưởng lão đi chủ điện, lão thân đi thỉnh tông chủ!”
Tử Nhiên biết, sợ là Bách Tông Liên Minh bắt buộc phải làm như vậy.
Nếu không thì cũng không vì Bất Hủ Tông mà kết thúc Bách Niên Thịnh Hội.
“Sư phụ, ta đi triệu tập chư vị trưởng lão.” Trần Hiết chạy vòng quanh núi.
Tử Nhiên thì đi vào trong núi tìm Ôn Bình.
Sau nửa canh giờ, Ôn Bình đi tới chủ điện.
Tất cả trưởng lão của Bất Hủ Tông đều tề tụ ở trong chủ điện.
Trừ ăn cơm ra thì đây là lần duy nhất tầng lớp cấp cao của Bất Hủ Tông có mặt đông đủ hết như vậy.
“Trần trưởng lão, nói tình huống cụ thể đi.” Ôn Bình cảm thấy hẳn là có thế lực khác đứng sau hành động lần này của Bách Tông Liên Minh.
Có lẽ sẽ có Già Thiên Lâu.
Trần Hiết vội vàng đứng lên, nghiêm túc nói: “Tông chủ, chư vị trưởng lão, ta nhận được rất nhiều tin tức, phân tích tổng kết lại, ta cho rằng trước mắt có hai vấn đề lớn nhất. Thứ nhất, có cường giả Địa Vô Cấm đứng sau hành động lần này của Bách Tông Liên Minh, đồng thời số lượng không rõ, ít nhất khoảng năm người.”
“Địa Vô Cấm!”
“Hồ Thiên Địa lấy ở đâu nhiều cường giả Địa Vô Cấm như vậy?”
Mấy người Vu Mạch đưa mắt nhìn nhau.
Địa Vô Cấm cũng không phải đùa giỡn.
Đó chính là lực lượng siêu việt Hồ Thiên Địa, trước mắt không một ai trong số các trưởng lão có thể chống lại.
Ôn Bình đưa tay, ra hiệu cho mọi người ngưng bàn, hỏi tiếp: “Vấn đề thứ nhất, không đủ gây sợ. Ta rất tò mò muốn biết vấn đề thứ hai mà ngươi muốn nói là gì?”
Nhìn ánh mắt tự tin của Ôn Bình, Trần Hiết tiếp tục nói: “Vấn đề thứ hai, Bách Tông Liên Minh không định đối kháng chính diện với chúng ta.”
“Không đối kháng chính diện?”
Ôn Bình cười nhạt một tiếng.
Rốt cuộc Bách Tông Liên Minh cũng khôn ra?
Hay là có người của Già Thiên Lâu nghĩ kế.
Trần Hiết gật gật đầu, đột nhiên biểu cảm có chút khó coi: “Tông chủ, theo tình báo mà ta nhận được thì Bách Tông Liên Minh dự định ra tay với nội bộ chúng ta trước. Bước thứ nhất là công tâm!”
“Công tâm?”
Tất cả trưởng lão đều không hiểu.
Trần Hiết trầm giọng nói: “Bọn họ định bắt hết tất cả những người có liên quan tới Bất Hủ Tông chúng ta lại, dùng bọn họ để áp chế đệ tử, trưởng lão của Bất Hủ Tông rời khỏi Bất Hủ Tông. Nếu không bắt được thì giết sạch tại chỗ, khiến cho lòng người trong Bất Hủ Tông rối loạn.”
Ầm!
Vân Liêu vỗ bàn đứng dậy.
“Quá độc.”
“Cái này đã không thể dùng độc để hình dung nữa, phải nói là phát rồ!”
Tất cả trưởng lão đều tức điên lên, nói theo.
Cho dù Hà Niên đã trải qua rất nhiều chuyện thì lúc này hắn cũng chau mày.
Đối với kiểu làm việc không có đạo đức như vậy, Hà Niên cũng hết cách.
Thấy mọi người bắt đầu có chút không khống chế được tâm tình của mình, Tử Nhiên đứng dậy, nói: “Chư vị yên tĩnh một chút trước, lúc này chúng ta không thể tự loạn trận cước. Nếu đã phải đối mặt với chuyện này, vậy thì ngồi xuống nghĩ cách đi. Tranh luận hay mắng địch nhân của chúng ta không có điểm mấu chốt cũng không giải quyết được vấn đề gì.”
Trần Hiết nói: “Đúng vậy, lúc này hẳn là chúng ta nên ngồi xuống nghĩ cách đối phó mới được.”
“Trần trưởng lão, chúng ta còn bao nhiêu thời gian? Nếu như thời gian đủ thì chúng ta có thể đưa người nhà vào Bất Hủ Tông.” Vân Liêu hỏi.
Trần Hiết đáp: “Không chắc được, khi tình báo phát tới thì bộ đội tiên phong của Bách Tông Liên Minh đã xuất phát đi từng hồ, lúc này bọn họ đang ở đâu thì người của ta cũng không tra được. Ta chỉ biết được, những bộ đội tiên phong này đều là Trấn Nhạc Cảnh.”