Hắn rất vui mừng khi Vi Sinh Tinh Vũ đứng về phía Bất Hủ Tông, nếu không thì bây giờ người ở Vân Lam Sơn sẽ xui xẻo.
Cảm thán xong, Trần Hiết vội vàng trở lại chủ điện báo chuyện này lại cho tất cả mọi người.
Khi mọi người biết chuyện này thì vừa vui vừa lo.
Mấy trưởng lão do Vân Liêu dẫn đầu lo là Vi Sinh Tinh Vũ làm việc ngoan độc, lại quyết định nhanh chóng, nếu như giữ lại Bất Hủ Tông thì sau này sẽ trở thành tai họa ngầm lớn. Dù sao thì hắn cũng là một người rất đáng gờm, đồng thời cũng là một người rất nguy hiểm.
Một nhóm trưởng lão khác do Tử Nhiên dẫn đầu thì cảm thấy có thể nhận Vi Sinh Tinh Vũ, chỉ cần ở chung hòa hợp thì hoàn toàn có thể tránh được tất cả những chuyện này xảy ra. Bây giờ Bất Hủ Tông gặp phải tình huống như vậy, rất cần thủ đoạn của Vi Sinh Tinh Vũ, thắng làm vua thua làm giặc, thỉnh thoảng người làm đại sự cũng phải không từ thủ đoạn.
Sau khi tranh luận một phen ở chủ điện, trên bàn cơm, mọi người lại bàn tán không ngừng.
Ôn Bình thấy vậy thì không khỏi vui vẻ.
“Các ngươi tranh luận không có ý nghĩa gì, bổn tông chủ cũng không định giữ Vi Sinh Tinh Vũ lại Bất Hủ Tông, bởi vì không có tác dụng gì, ngược lại sẽ rước lấy một đống phiền toái. Nhưng mà hắn có một câu nói rất đúng. Có một số chuyện các ngươi không làm được, bổn tông chủ cũng không làm được nhưng mà hắn có thể làm được, bây giờ hắn đứng về phía chúng ta, là một trợ lực rất tốt.”
Sau đó, Ôn Bình lại nói: “Các ngươi ngồi nghĩ những chuyện này chi bằng nên nghĩ ít ngày nữa nên đối phó với Bách Tông Liên Minh như thế nào đi... lần đại chiến này, không phải trên Trấn Nhạc Cảnh thì không được tham chiến. Tất cả những người trên Trấn Nhạc Cảnh đều phải gia nhập trận chiến này.”
Tử Nhiên gật gật đầu.
Thật ra thì trước mắt trong Bất Hủ Tông cũng không có mấy người trên Trấn Nhạc Cảnh.
Tử Nhiên tính một người, còn có Thanh Điểu mà nàng mới gọi từ Hải Long Sơn cũng tính là một người.
Trừ hai người bọn họ ra thì chỉ có ba người Long Kha, Long Nguyệt và Hà Niên.
Tính toán cẩn thận, chỉ có năm người!
Tử Nhiên hỏi: “Tông chủ, năm người chúng ta đủ không?”
Ôn Bình đáp: “Năm người đúng là không đủ, cho nên nhiệm vụ thứ nhất của các ngươi là chỉ huy đại quân yêu vật của Hồ Yêu Hoàng, phối hợp với Yêu Hoàng Hoài Không, khi Yêu Hoàng xuất thủ thì các ngươi phụ trách chỉ huy Yêu tộc tiến công và rút lui, các ngươi hoàn toàn không cần đi dục huyết phấn chiến.”
“Tông chủ, chúng ta kết minh với Yêu tộc rồi hả?”
“Yêu Hoàng Hoài Không?”
“Sao Hoài Không lại thành Yêu Hoàng rồi?”
Mọi người nghi hoặc không hiểu.
Chỉ có Trần Hiết tỏ vẻ đã biết trước.
Ôn Bình không khỏi cảm thán một câu, Tử Nhiên không có giới thiệu sai người cho mình.
Mặc dù Trần Hiết không ở trong Bách Tông Liên Minh nhưng vẫn có thế lực tình báo của mình, nắm rõ thế cục ở Hồ Thiên Địa như trong lòng bàn tay.
Chuyến đi Triều Thiên Hạp, Ôn Bình cảm thấy phải dẫn Trần Hiết theo.
Bởi vì Ôn Bình rất thích cảm giác chỉ cần kẻ địch có ý nghĩ muốn đánh là hắn có thể biết được.
Chứ không phải là như lúc trước, khi kẻ địch đánh tới cửa mới biết kẻ địch đến. Cảm giác này khiến cho người ta rất khó chịu.
Trong Triều Thiên Hạp, Ôn Bình cần Trần Hiết đi qua đó phát triển, làm con mắt quan sát thiên hạ của hắn.
Bên cạnh, Trần Hiết thấy Ôn Bình không nói gì mà nhìn mình thì lập tức hiểu ý Ôn Bình.
“Các vị trưởng lão, thật ra thì tông chủ đã nhận Yêu tộc làm phụ thuộc.”
Trần Hiết nói xong, mọi người đều kinh.
“Tông chủ, chiêu này của ngài đúng là quá kinh người.”
“Khó trách ngài vẫn luôn nói chỉ cần phụ thuộc không cần đồng minh.”
Mọi người cảm thán một chút.
Ôn Bình cười một tiếng, đứng dậy muốn muốn rời đi: “Đều chuẩn bị một chút đi, nếu như muốn biết cái gì thì cứ đi tìm Trần Hiết, hắn sẽ nói cho các ngươi biết tất cả những chuyện liên quan tới Bách Tông Liên Minh.”
Mọi người đồng thánh đáp một tiếng, Ôn Bình rời đi.
Cùng lúc đó, toàn bộ liên quân của Bách Tông Liên Minh ở Sơn Hải Thành.
Nhiều đến ba trăm vạn người!
Nhưng mà bị Vi Sinh Tinh Vũ giày vò một trận, liên quân của Bách Tông Liên Minh ít nhiều gì cũng có chút e sợ.
Tuy rằng Ôn Tôn cực lực áp chế câu nói mà Vi Sinh Tinh Vũ nói nhưng mà bởi vì trong nội bộ có người của Trần Hiết cho nên hoàn toàn không làm nên chuyện gì.
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, càng ngày càng nhiều người biết.
Càng về sau ai cũng sợ người đó lại đến một lần nữa, lại chết mấy vạn người.
Bởi vì so với chết đi thì bọn họ sợ nhất là biết Tử Thần ở ngay bên cạnh, có thể tùy thời đoạt lấy sinh mạng của bọn họ.
Ôn Tôn hết cách, chỉ có thể đem dời ngày tiến công lại mấy ngày, nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Bây giờ tầng lớp cấp cao trong Bách Tông Liên Minh đều biết, cũng hiểu được, liên quân cần một cơ hội tăng sĩ khí lên.
Sao có thể xuất chinh mà cả đám đều lo lắng đề phòng?
Đánh như vậy thì có thể thắng sao?
Bất Hủ Tông cũng không phải đơn thương độc mã như trước, bây giờ có Yêu tộc tương trợ, như hổ thêm cánh.
Ngay lúc đám người Ôn Tôn nghĩ mãi mà không ra thì một con cự yêu Dực tộc xuất hiện trên bầu trời.
Cự yêu phi hành trên không trung, che khuất bầu trời, những nơi nó bay qua thì như là gió lốc thổi qua, thổi đến người người lung lay sắp ngã.
Bên cạnh cự yêu còn có mấy người lăng không phi hành.
Đám người Ôn Tôn thấy vậy thì lập tức dẫn người đi ra khỏi thành đón người tới.
Thấy cảnh này, bọn họ biết.
Cường giả Địa Vô Cấm trợ giúp bọn họ đến rồi!
Cường giả Địa Vô Cấm trong truyền thuyết!
“Đây là Địa Vô Cấm sao.”
“Đạp không mà đi, quá trâu.”
“Một vị, hai vị, ba vị... ròng rã sáu vị!”
Người của Bách Tông Liên Minh ngửa đầu nhìn cảnh này, nhiệt huyết sôi trào.
Tất cả mọi người đều sùng bái cường giả.
Lại càng sùng bái cường giả chỉ tồn tại trong truyền thuyết của Hồ Thiên Địa này.
Đúng lúc này, không biết người nào đột nhiên hô một câu: “Tất thắng!”
Lập tức tiếng người như thủy triều, vang tận mây xanh.