Sau khi Ôn Tôn rời đi, Đế Thính quay qua nhìn bốn người bên cạnh, nói: “Các vị, tới lượt chúng ta ra tay rồi, trong trận chiến tiếp theo, chỉ cần đối phương xuất hiện một tên Địa Vô Cấm thì chúng ta sẽ giết một tên, cam đoan có thể cho Bách Tông Liên Minh tiến lên. Nếu như gặp được cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh thì chúng ta trực tiếp kết mạch trận đối phó, cầm cự cho đến khi các vị đại nhân tới.”
Bốn người gật đầu.
Cứ như vậy, một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, nhóm liên quân thứ hai của Bách Tông Liên Minh đã tới.
Lại thêm gần hai trăm vạn còn lại thì bây giờ số lượng liên quân tổng cộng lại hơn ba triệu.
Dưới dự dẫn đầu của Ôn Tôn, liên quân trùng trùng điệp điệp xông vào Đông Hồ, vọt thẳng tới dãy núi Vong Xuyên, chuẩn bị rửa sạch nhục nhã.
Cùng lúc đó, nhận được tình báo của Trần Hiết, Hà Niên cũng bắt đầu hiệp trợ Hoài Không thành lập phòng tuyến ở dãy núi Vong Xuyên.
Nhưng mà lần này, không phải tất cả yêu vật đều hóa thành cỏ cây ẩn núp mà là lộ ra một phần, ẩn núp một phần.
Ở hai bên dãy núi Vong Xuyên, tất cả Yêu Vương sánh ngang Trấn Nhạc Cảnh đều giấu đi.
Mặc dù số lượng không nhiều nhưng nếu bọn họ xung phong ra thì với kinh nghiệm chinh chiến sa trường của Hà Niên, lực sát thương của bọn họ tuyệt đối sẽ không nhỏ. Bởi vì đại chiến nổ ra, chắc chắn ngươi mạnh nhất sẽ đi ở trước nhất, mà người yếu thì sẽ đi ở phía sau.
Khi mặt trời lên cao.
Kèn lệnh tiến công của Bách Tông Liên Minh được thổi lên.
Tiếng gầm thét của Thái Thản Cự Viên của Yêu tộc cũng từ trong núi vọng ra.
Trận chiến thứ hai, hết sức căng thẳng!
“Bày trận!”
Ôn Tôn trên không trung hô to một tiếng, liên quân dưới mặt đất bắt đầu xép thành đội hình san sát nhau ở lối vào dãy núi Vong Xuyên.
Từ xa nhìn lại thì đen nhánh một mảnh, kéo dài vài dặm.
Bên phía Yêu tộc, Thái Thản Cự Viên đi đầu, đứng ở trước bầy yêu. Thân thể khổng lồ giống như là một ngọn núi đứng trước mặt tất cả mọi người.
“Nhân loại, lại đi tìm đường chết?”
Giọng nói Thái Sơn vang lên như sấm nổ.
Ôn Tôn đáp: “Đúng là một con man yêu, đầu óc ngu si, cho là chúng ta không có cách đối phó ngươi thật sao?”
Tru yêu cường nỏ!
Do nhiều vị Tam Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng của Bách Tông Liên Minh tốn trăm năm chế tạo ra.
Cho dù là dùng nó bắn một mũi tên bình thường ra thì cũng có thể xuyên thủng yêu thể của Đại Yêu Thần Huyền Cảnh.
Nếu trang bị Tru Yêu Tiễn thì có thể giết chết Yêu Vương Trấn Nhạc!
Chỉ tiếc là Yêu tộc còn đắm chìm trong vui sướng khi thắng lợi, không có cảm nhận được nguy cơ đã ập tới.
“Công kích!”
Theo Ôn Tôn công kích cầu tiên, liên quân bắt đầu xông về phía trước. Từ xa nhìn lại thì như một dòng thủy triều màu đen.
Trong khoảnh khắc liên quân xông vào, đại quân Yêu tộc do Thái Sơn dẫn đầu cũng nhào tới phía trước.
Ôn Tôn và Thái Thản Cự Viên triền đấu với nhau, cả hai đối kháng lẫn nhau, trong khoảng thời gian giao thủ ngắn ngủi, hai bên cân sức ngang tài.
Lần này Ôn Tôn không vội.
Bởi vì mục đích của hắn không còn là nhanh chóng giải quyết Thái Thản Cự Viên mà là ổn trọng cầu thắng.
Khi cả hai giao phong được mười mấy hơi thở, liên quân của Bách Tông Liên Minh đã bắt đầu đợt giao phong thứ hai với đại quân Yêu tộc ở lối vào dãy núi Vong Xuyên.
Hàng loạt yêu vật bắt đầu ngã xuống.
Liên quân của Bách Tông Liên Minh cũng ngã xuống hàng loạt.
Chỉ là vừa mới đối bính nhưng số lượng thương vong đã cao tới mấy ngàn.
Thật ra thì đây cũng là bộ mặt thật của chiến tranh!
Trước mặt chiến tranh, sinh mệnh vĩnh viễn không đáng tiền như vậy.
Trong lúc đại quân hai bên giao phong thì ở phía sau, đội ngũ tru yêu cường nỏ cũng bắt đầu đẩy nó tới trước.
Một cái cung nỏ cao gấp mấy lần người bình thường được mười mấy người tạo thành phương trận đẩy tới, sau đó dừng ở trước dãy núi Vong Xuyên mấy trăm trượng.
Nhưng mà chỉ mới vòng thứ nhất nên không có phóng tru yêu cường nỏ ra.
Vòng thứ nhất chỉ phóng ra mũi tên bình thường.
Nhưng mười mấy vạn người đồng thời bắn tên, tạo thành mưa tên phô thiên cái địa, dưới mưa tên, có hàng loạt yêu vật ngã xuống.
Nhưng mà một yêu vật ngã xuống thì sẽ có một yêu vật khác nhào lên.
Bởi vì thắng một trận đầu, từng yêu vật trong Yêu tộc đều không sợ sinh tử, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện xé nát người của Bách Tông Liên Minh.
Xa xa, Hoài Không nhìn thấy cảnh này, mặc dù đau lòng nhưng vẫn đứng yên không động.
Hắn cũng đã dự đoán trước được cảnh này.
Chiến tranh giữa Bách Tông Liên Minh và Yêu tộc sẽ kết thúc bằng sự hy sinh lớn.
“Đó là cái gì!”
Bên cạnh, Thời Phong bỗng nhiên chỉ vào trận doanh tru yêu cường nỏ ở chính giữa Bách Tông Liên Minh.
Mấy người Hoài Không lập tức định thần nhìn lại.
Nhưng không ai biết đó là thứ gì.
Tử Nhiên nhắc nhở: “Trần trưởng lão không có cung cấp tình báo về cái này, hẳn là thủ đoạn ẩn giấu của Bách Tông Liên Minh, mọi người phải cẩn thận.”
Ở bên cạnh, Hà Niên nói: “Nếu như ta không nhìn lầm thì đó hẳn là là tru yêu cường nỏ, cách đây rất lâu, khi Triều Thiên Hạp đại chiến với Yêu tộc thì một đám Tuyền Qua Thần Tượng hợp tác với nhau phát minh ra. Tru yêu cường nỏ cấp cao nhất có thể một tiễn giết một Yêu Vương, loại mà Bách Tông Liên Minh chế tạo này thì hẳn là còn chưa đủ để tổn thương đến Yêu Vương.”
Nếu như không nhìn thấy chúng nó thì suýt chút nữa Hà Niên cũng quên luôn.
Đây là thứ Hà Phủ cho Bách Tông Liên Minh cách đây rất lâu.
“Nhất định phải phá hủy chúng nó!”
Ánh mắt Hoài Không khóa chặt chỗ tru yêu cường nỏ.
Hà Niên nói tiếp: “Ta dẫn những Yêu Vương đang ẩn núp đi giải quyết chúng nó, một khi để bọn nó phát huy hiệu quả thì sợ là sẽ chết rất nhiều yêu vật.”
Dứt lời, Hà Niên liền cưỡi một con Đại Yêu Dực tộc bên cạnh, bay về phía đó.
Sau đó, Hà Niên ra lệnh một tiếng, gần ngàn con Yêu Vương vốn đang ẩn núp trong rừng trong dãy núi Vong Xuyên đều lộ ra yêu thể, vọt tới chỗ Hà Niên.
Đang triền đấu với Thái Thản Cự Viên, Ôn Tôn thấy vậy thì vội hô: “Bảo hộ cường nỏ!”