Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 860 - 【Vip】 Triều Thiên Hạp —— Nguyên Dương Vực! (3)

【VIP】 Triều Thiên Hạp —— Nguyên Dương Vực! (3) 【VIP】 Triều Thiên Hạp —— Nguyên Dương Vực! (3)

Không phải là tông môn trong tiên hiệp đều lập ở những nơi như thế này sao?

Người lên núi vẫn phải ngồi Tiên Hạc, đi cầu treo bằng dây cáp.

Đáng tiếc, nơi này tốt thì tốt nhưng người ở xung quanh lại thưa thớt, dùng phi kiếm bay nữa người mới thấy được thành trì.

Cho nên chỗ thứ hai này cũng được liệt vào trong hàng ngũ chờ.

Ngày thứ hai, lúc sáng sớm tinh sương, Ôn Bình bay đến chỗ thứ ba.

Chỗ thứ ba này thì không giống, nó là thành trì lớn nhất vùng này, từ trên không trung nhìn xuống thì nhìn không thấy bờ. Nhân khẩu có bao nhiêu thì căn cứ theo ghi chép của hệ thống thì ít nhất cũng có chừng một trăm triệu.

Thành trì có một trăm triệu nhân khẩu, nếu như xây dựng sơn môn của Bất Hủ Tông ở trong đó, chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh chóng.

Nhưng mà nếu thành lập sơn môn ở đây thì phải chấp nhận rất nhiều thứ, cái thành này có thế lực rắc rối phức tạp, thế lực cạnh tranh với nhau tương đối kịch liệt, hơn nữa người thống trị cái thành này lại là người làm quan trong U Quốc.

Mặc dù không sớm thì muộn cũng phải đối diện với mấy cái này, nhưng mà cuối cùng Ôn Bình vẫn cảm thấy nên tìm một chỗ vững chắc hơn.

Dù sao bên phía Già Thiên Lâu còn đang nhìn chằm chằm vào.

Cứ như vậy, Ôn Bình buông tha cho chỗ thứ ba, bắt đầu đấu tranh giữa chọn chỗ thứ nhất và chỗ thứ hai. Cuối cùng, Ôn Bình lựa chọn chỗ thứ nhất là địa điểm cũ của Lăng Tiêu Kiếm Phái.

Chỗ đó nhân khẩu rất nhiều, có lợi cho phát triển, hơn nữa còn có thể để cho hắn bình ổn vượt qua một tháng này trước.

Tóm lại, chọn tới chọn lui thì vẫn là Tinh Kiếm Sơn hợp khẩu vị hơn!

Ngày thứ ba sau khi rời khỏi Hồ Thiên Địa, Ôn Bình về tới một cái thành trì xung quanh Tinh Kiếm Sơn, tìm một chỗ ở lại. Hắn muốn biết một chút về tình huống xung quanh Tinh Kiếm Sơn.

Ở bên cạnh cửa sổ của sương phòng trong khách sạn, Ôn Bình nhìn người đến người đi trên đường, hỏi: “Trần trưởng lão, trong thành này, nếu như ngươi muốn dựng lên mạng lưới tình báo của mình thì mất bao lâu?”

“Nếu như muốn hoàn toàn chưởng khống bất cứ một chút gió thổi cỏ lay nào trong thành này, có Truyền Âm Thạch mà tông chủ cung cấp thì hẳn là chỉ cần mấy tháng thời gian.” Trần Hiết cung kính đáp.

“Mấy tháng...”

Dựa theo thường lệ mà nói thì để cho nhãn tuyến của mình thẩm thấu thành trì có ngàn vạn nhân khẩu này trong thời gian mấy tháng thì tuyệt đối là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng mà Ôn Bình cảm thấy quá lâu.

Xem ra đã đến thời điểm xây dựng Tẫn Tri Lâu. Kiến trúc đặc thù, Tẫn Tri Lâu, tất cả công năng cũng là vì chế tạo ra một cái mạng lưới tình báo. Ôn Bình muốn thành lập lên một cái mạng lưới tình báo trong một thời gian ngắn.

“Tông chủ cảm thấy thời gian quá lâu sao?”

Trần Hiết cảm thấy đại khái là Ôn Bình không hài lòng, nhưng mà hắn cũng hết cách rồi, giải thích cũng rất là phiền phức.

Dù sao chỗ này cũng không phải là Hồ Thiên Địa.

Mà là Triều Thiên Hạp.

Có nhiều thứ không biết lắm.

Ôn Bình từ chối cho ý kiến, nói: “Là hơi lâu, nhưng mà có thể làm từ từ.”

“Tông chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để thành lập mạng lưới tình báo.” Trần Hiết vội vàng đáp lại.

“Ừm!” Ôn Bình vừa định tiếp tục nói chuyện thì một tiếng kinh hô trên đường phố khiến cho Ôn Bình nuốt lại những lời vừa ra đến khóe miệng.

“Khanh gia ra bố cáo!”

“Khanh gia ra bố cáo!”

Ôn Bình còn chưa kịp cảm thấy tò mò thì chỉ thấy người trên đường phố như bị điên vọt tới một chỗ.

Ngay cả có rất nhiều người đang ăn cơm trong khách sạn cũng chạy ra ngoài, tính tiền cũng không kịp tính tiền, quái nhất chính là Tiểu Nhị đuổi theo ra ngoài nhưng không phải đuổi theo để tính tiền mà là theo chân dòng người chạy về phía trước.

“Có chút thú vị.” Ôn Bình đứng dậy: “Trần trưởng lão, chúng ta cũng đi xem một chút.”

“Vâng.”

Trần Hiết vội vàng đuổi theo.

Khi chạy tới chỗ đám người hội tụ lại, Ôn Bình thấy được hình ảnh người đông nghìn nghịt, đoán chùng ít nhất cũng có mấy vạn người tụ tập ở đây. Trong đám người, cảnh giới thấp nhất cũng là Thần Huyền Cảnh, Trấn Nhạc Cảnh thì khỏi phải nói, đếm cũng không đếm hết được.

Lúc này, Ôn Bình mới hiểu tại sao hộ vệ của Long gia đều là Trấn Nhạc Cảnh, bởi vì ở Triều Thiên Hạp, đúng là Trấn Nhạc Cảnh tương đối nhiều.

Những người này hội tụ lại một chỗ, đều nhìn một cái thông cáo được dán trước một lầu cao.

Thông cáo dùng mạch khí ngưng thành chữ, tất cả chỉ có mấy chữ thôi nhưng lại khiến cho mấy vạn người tụ tập ở đây.

Ôn Bình lập tức nhìn lại.

“Thu Trấn Nhạc Cảnh mười người, Thần Huyền Cảnh một ngàn người, cống hiến đầy đủ thì có thể học được mạch thuật lưu phái của Khanh gia. Thời gian bắt đầu thi đấu: Sau ba ngày.”

“Cuối cùng cũng chờ được!”

“Mạch thuật lưu phái, ta đến rồi!”

Tiếng reo vui mừng như thế vang lên không dứt trong đám người.

Ôn Bình thấy thế thì khóe miệng nở một nụ cười, bởi vì tình huống này hắn đã thấy được trong tư liệu về Nguyên Dương Vực ở Triều Thiên Hạp mà hệ thống cung cấp cho hắn. Trong toàn bộ Nguyên Dương Vực, không, phải nói là trong toàn bộ Triều Thiên Hạp thì mạch thuật lưu phái có được tác dụng hết sức quan trọng.

Cơ bản thì mỗi một môn phái, mỗi một cái thế lực đều có mạch thuật lưu phái cao thâm, mà những mạch thuật này thì mạnh mẽ hơn mạch thuật bình thường rất nhiều, là thứ mà mỗi một tán tu đều tha thiết ước mơ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ôn Bình nhất định phải xây dựng Pháp Sư Tháp!

“Tông chủ, những người này đúng là vì học tập mạch thuật lưu phái mà điên cuồng. Mấy vạn người đi tranh đoạt bao nhiêu danh ngạch đó, quá thảm thiết đi chứ.” Trần Hiết nhịn không được cảm thán một câu.

Ôn Bình đáp lại: “Ở Triều Thiên Hạp, không bao giờ thiếu người. Hơn nữa đúng là mạch thuật lưu phái cực kỳ mạnh mẽ.”

Về điểm này, khi gặp được đám người Long Dã thì Ôn Bình đã có ấn tượng rất sâu.

Bởi vì bọn họ có được mạch thuật lưu phái nên mạnh mẽ hơn mấy người Ôn Tôn quá nhiều, thậm chí còn có thể nói như này, đoán chừng ba người Ôn Tôn cũng đánh không lại một trong hai người Long Dã hoặc là Hà Niên.

Bình Luận (0)
Comment