Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 859 - 【Vip】 Triều Thiên Hạp —— Nguyên Dương Vực! (2)

【VIP】 Triều Thiên Hạp —— Nguyên Dương Vực! (2) 【VIP】 Triều Thiên Hạp —— Nguyên Dương Vực! (2)

“Trần trưởng lão, đây chỉ là thế giới bên ngoài Hồ Thiên Địa, ngươi có từng nghĩ tới bên ngoài Triều Thiên Hạp này hay không?”

“Bên ngoài Triều Thiên Hạp còn có thế giới khác?”

“Có lẽ có...”

Ôn Bình cười cười, sau đó bắt đầu ngự kiếm đáp xuống đi.

Sắp đến mục đích thứu nhất!

Tinh Kiếm Sơn!

Căn cứ tư liệu mà hệ thống cung cấp thì xung quanh Tinh Kiếm Sơn có mười cái thành, nhân khẩu rất nhiều. Đồng thời đại phái trên Tinh Kiếm Sơn cũng đã xuống dốc, giống y hệt với tình huống ban đầu của Bất Hủ Tông.

Về phần nguyên nhân xuống dốc thì là do cường giả đỉnh cao của tông môn bị giết, sau đó bị các phe chèn ép, cây đổ bầy khỉ tán. Ít nhất trong tư liệu mà hệ thống thu thập được viết như vậy.

Còn có nguyên nhân sâu xa hơn hay không thì không biết được.

Nhưng không cần biết là xuống dốc vì nguyên nhân gì, suy cho cùng thì vẫn là xuống dốc.

Khi Ôn Bình ngự kiếm dừng trên vùng trời của Tinh Kiếm Sơn, nhìn thấy được một cái tông môn tiêu điều, cỏ dại rậm rạp. Có thể thấy, tông môn trên Tinh Kiếm Sơn này đã đã từng cũng vô cùng rực rỡ, kéo dài mấy chục cái mỏm núi đều có kiến trúc phong phú. Chẳng qua là bây giờ đã mọc đầy dây leo, có kiến trúc chỉ có thể nhìn thấy mái ngói hiên nhà, những chỗ khác đều bị dây leo bao phủ.

“Tông chủ, đây là?” Trần Hiết đặt câu hỏi.

Ôn Bình đáp lại: “Một cái tông môn đã xuống dốc, có lẽ sau này chỗ này sẽ thành sơn môn của Bất Hủ Tông ở Triều Thiên Hạp.”

“Dọn dẹp ra thì hẳn là cũng rất tốt.” Trần Hiết tán thưởng một câu.

Phi kiếm bay một vòng, Ôn Bình đáp xuống chủ điện của tông môn đã xuống dốc này. Ngửi mùi cỏ hoang trong không khí, Ôn Bình chậm rãi đi vào, mặc cho dưới chân không ngừng phát ra tiếng răng rắc răng rắc.

Có lẽ là vì lỗ tay của lão ẩu trước chủ điện cũng không tốt lắm.

Cho nên khi Ôn Bình phát ra tiếng càng ngày càng gần thì nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn một chút, dừng việc trong tay lại.

“Chàng trai trẻ, những thứ bên trong đều bị lấy sạch rồi, giờ không còn gì để lấy nữa đâu.” Lão ẩu ngẩng đầu, híp mắt nhìn Ôn Bình.

Ôn Bình đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, nói: “Bà, ta không phải là tới nhặt ve chai, ta tới đây dạo một chút.”

“Có gì mà xem chứ, bây giờ Lăng Tiêu Kiếm Phái ngoại trừ cỏ hoang ra thì cũng chỉ có một cái lão thái bà như ta thôi. Không có chuyện gì thì xuống núi đi, ban đêm trên Tinh Kiếm Sơn này không an toàn.”

“Không sao đâu.”

Sau đó, Ôn Bình phóng tinh thần lực ra quét qua xung quanh, bao trọn cả cái Lăng Tiêu Kiếm Phái.

Lão ẩu nói không sai, toàn bộ Lăng Tiêu Kiếm Phái chỉ có một mình nàng.

Khi Ôn Bình dùng hệ thống nhìn nàng thử thì phát hiện hoàn toàn không có tin tức gì cả.

Đương nhiên, như vậy không có nghĩa là thực lực của đối phương cao thâm, hệ thống nhìn không thấu.

Mà là vì trên thế giới này đã không còn bất cứ ghi chép gì về lão ẩu trước mắt, cũng không có ai còn nhớ nàng. Người sống, còn đang hô hấp nhưng đã không còn ai biết được là nàng còn sống, cũng không có ai biết là có một người như nàng.

Giống như là chết rồi.

Ôn Bình hỏi: “Bà, tại sao ngươi ở đây có một mình?”

“Có tiền không?”

Lão ẩu hỏi ngược một câu.

Ôn Bình lấy một miếng bạch tinh ra, hỏi: “Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của ta sao?”

“Có thể, có thể!” Lão ẩu lập tức cười cười, dáng vẻ thấy tiền sáng mắt: “Chỗ này tốt, yên tĩnh, còn không có ai nhao nhao. Đi ra khỏi Tinh Kiếm Sơn thì có thể tìm được chỗ nào tốt như vậy để sống qua ngày?”

“Tông chủ...” Trần Hiết chỉ chỉ bảng hiệu trước chủ điện.

Mấy chữ Lăng Tiêu Kiếm Phái, không nhuốm bụi trần.

Ôn Bình hiểu ý Trần Hiết, một cái lão ẩu, ngay cả Luyện Thể Cảnh cũng không phải, tại sao phải bò lên cao năm sáu mét lau sạch sẽ bốn chữ Lăng Tiêu Kiếm Phái, nguyên do trong đó chỉ sợ chỉ có chính nàng mới biết được.

Ôn Bình cũng không muốn tiếp tục hỏi tiếp nữa mà trong lòng bắt đầu suy tính chuyện lập sơn môn.

Một khi lập sơn môn thì địa bàn của Lăng Tiêu Kiếm Phái trước mắt đều có thể dung hợp vào Bất Hủ Tông. Những kiến trúc này có tám phần mười đều sừng sững không ngã, đều có thể trực tiếp dời qua, tương đương với vô duyên vô cớ nhặt được một đợt tiện nghi lớn.

Nếu tốn bạch tinh xây dựng thì không có mười mấy hai mươi vạn bạch tinh cũng không được.

tình huống trước mắt thì Ôn Bình không có cách nào xây dựng số lượng kiến trúc đặc thù lớn, nếu có một chút kiến trúc bình thường này, sắp xếp đệ tử mới vào tông thì sẽ đơn giản hơn nhiều. Dù sao Bất Hủ Tông không thể đi con đường chỉ nhận tinh anh mãi được.

“Chúng ta đi thôi.” Ôn Bình quyết định đi hai chỗ khác xem thử một chút, sau đó chọn chỗ ưu tú nhất.

Trường kiếm rơi xuống đất, Ôn Bình dẫn theo Trần Hiết trực tiếp rời khỏi Lăng Tiêu Kiếm Phái.

Bà lão đó vừa định nói hai câu, ngẩng đầu một cái thì không nhìn thấy gì nữa, ngắm nhìn xung quanh, lông mày bỗng nhiên run lên, trong đôi mắt vẫn đục chợt lóe lên ánh sáng sắc bén: “Lại là cường giả Địa Vô Cấm!”

Địa Vô Cấm!

Lúc trước tông chủ của Lăng Tiêu Kiếm Phái chính là Địa Vô Cấm!

Ngay lúc đó, Ôn Bình đã xuyên qua trời cao, nhìn một lượt xung quanh Tinh Kiếm Sơn.

Nói tóm lại, đừng thấy Tinh Kiếm Sơn đã xuống dốc, cỏ hoang mọc tùm lum.

Nhưng mà thành trì xung quanh thì lại cực kỳ phồn hoa. Không giống như Hồ Thiên Địa, thành trì này không có tường thành, thường thường thì một thành trì sẽ kéo dài hơn mười dặm, nhân khẩu rất nhiều.

Cái này có chút giống với thành thị ở thế giới trước kia của Ôn Bình.

Sau khi rời khỏi Tinh Kiếm Sơn, Ôn Bình bắt đầu nhìn chằm chằm địa đồ, bay tới chỗ thứ hai. Đêm xuống, cuối cùng cũng đi tới chỗ thứ hai. Đó là trên một ngọn núi cao vút trong mây.

Núi này cao vút vào trong mây thật, phong quang vô hạn. Từ xa nhìn lại thì những dãy núi kéo dài xung quanh đều ẩn vào trong mây mù, giống như tiên cảnh. Nếu thành lập sơn môn trên biển mây này thì đúng là chuyện mà Ôn Bình tha thiết ước mơ.

Bình Luận (0)
Comment