Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 858 - 【Vip】 Triều Thiên Hạp —— Nguyên Dương Vực!

【VIP】 Triều Thiên Hạp —— Nguyên Dương Vực! 【VIP】 Triều Thiên Hạp —— Nguyên Dương Vực!

Năm tên Địa Vô Cấm chết trong tay Bất Hủ Tông, phía trên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Bất Hủ Tông có thể ngăn cản sự tấn công của bọn họ.

Những có thể đỡ được cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh sao?

Có thể đỡ được cường giả Địa Vô Cấm Thượng Cảnh sao?

Không bao lâu nữa, mối thù một kiếm này và tất cả những biệt khuất khác sẽ được hắn trả lại gấp trăm lần!

Khi tin tức Bất Hủ Tông sắp đi vào Triều Thiên Hạp truyền ra, toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới bỗng nổi lên sóng to gió lớn. Mấy người Vân Liêu có chút khiếp sợ, bởi vì Bất Hủ Tông đi ra khỏi Hồ Thiên Địa, đi một nước cờ mà các thế lực muốn đi cũng không dám đi, cũng không đi được.

Đối với hai người Long Kha, Long Nguyệt thì chỉ cảm thấy chuyện này quá nhanh chứ cũng không khiếp sợ gì mấy.

Hai nàng nhìn thấy hết tất cả trong Bất Hủ Tông, biết Bất Hủ Tông tuyệt đối sẽ không ở lại Hồ Thiên Địa bao lâu. Bởi vì sân khấu Hồ Thiên Địa quá nhỏ, Bất Hủ Tông không thi triển được.

“Trần trưởng lão, chúc mừng, không ngờ lần đầu tiên tông chủ đi tới Triều Thiên Hạp mà chỉ dẫn theo một mình ngươi.”

“Trần trưởng lão, chúc mừng!”

“Trần trưởng lão, chúc mừng, chúc mừng!”

Trong tiếng chúc mừng với tiếng khen ngợi của tất cả trưởng lão, Trần Hiết hoảng hốt, liên tục đáp tạ.

Hắn không ngờ được tông chủ chỉ dẫn theo mình hắn.

“Mới ở cùng chư vị có mấy ngày giờ lại phải tác ra, nói thật ta cũng không nỡ.” Trần Hiết trả lời một câu, sau đó định rời đi, những gì nên thu dọn thì đều thu dọn xong rồi, cuối cùng phải dành chút thời gian ở bên cạnh thê tử và hài tử.

Bởi vì ngày mai sẽ phải xuất phát.

...

Hôm sau.

Phi Giáp Sơn.

Dưới ánh nhìn của toàn tông, Ôn Bình dẫn theo Trần Hiết đứng trong truyền tống trận.

“Tông chủ, đây là cái gì?”

Long Nguyệt vốn muốn nói mấy câu với Ôn Bình như cẩn thận vân vân, bởi vì dù sao thì Hồ Thiên Địa cũng không thể so với Triều Thiên Hạp. Nhưng khi vừa nhìn thấy truyền tống trận hình địa đàn trải đầy Long Bích Văn thì lập tức biết được, đây là một thứ ghê gớm.

Ôn Bình giải thích: “Truyền tống trận, ngươi muốn đi đâu thì có thể truyền tống mình đến đó, hơn nữa có thể đến trong chớp mắt, nhưng mà một lần chỉ có thể truyền tống tối đa mười người. Nếu như bên Yêu tộc có chuyện thì các ngươi có thể dùng nó để truyền tống thẳng qua đó. Nhưng mà chỉ có thể truyền tống đi, không thể truyền tống các ngươi ngược về.”

Ôn Bình không có nói phạm vi ba trăm vạn dặm ra.

Bởi vì quá khoa trương.

Mặc dù hắn không biết cái thế giới này lớn hơn cái thế giới mà hắn sống trước kia bao nhiêu, nhưng hắn cảm thấy nó không chỉ rộng ba trăm vạn dặm như vậy.

“Muốn đi đâu thì truyền tống đến đó, trong nháy mắt là đến... vậy, Ôn tông chủ, nói thật đi, trong Bất Hủ Tông còn có những thứ gì thần kì nữa!” Long Nguyệt nhìn truyền tống trận, trong lòng rất muốn hỏi cho tới cùng.

“Được rồi, đều rời khỏi truyền tống trận đi. Ba ngày nữa ta mới về, chuyện trong tông môn sẽ giao cho các ngươi.” Ôn Bình đuổi mọi người ra khỏi truyền tống trận, sau đó đặt điểm truyền tống ở mục tiêu thứ nhất trên địa đồ, sau đó khởi động truyền tống trận.

Bạch quang trùng thiên lập tức đưa hai người Ôn Bình và Trần Hiết ra khỏi Hồ Thiên Địa.

Sau khi Ôn Bình đi, mọi người kích động đi tới trong truyền tống trận, sau đó nhìn nhau một chút, tùy tiện chọn một điểm ở Đông Hồ trên địa đồ!

Phanh.

Một tia sáng trắng xông lên trời.

Trong chớp mắt thì từ trên trời giáng xuống, đáp xuống một chỗ trên Đông Hồ.

Mọi người bất ngờ, tất cả đều bịch một tiếng, rơi vào trong nước, khi từ trong nước đi ra, mọi người đều cười như một đứa trẻ.

...

Rìa Triều Thiên Hạp.

Trên một cái bình nguyên vô tận, gió nhẹ quất vào mặt, một tia sáng trắng bỗng nhiên bay tới, oanh một tiếng, hạ xuống đó. Giữa bạch quang, hai người Ôn Bình và Trần Hiết chậm rãi đi ra, giống như thiên ngoại lai khách.

“Đi lên.”

Ôn Bình ném kiếm xuống đất.

Khi Trần Hiết đi lên, Ôn Bình đạp lên, hóa thành một đạo kinh hồng tan biến ngay tại chỗ.

Trong mây, Ôn Bình nhìn chằm chằm phía dưới, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn địa đồ hệ thống.

Mục tiêu Nguyên Dương Vực!

Một trong bảy đại vực ở Triều Thiên Hạp, chỉ một cái đại vực thì lớn gấp mấy lần Hồ Thiên Địa!

Đáng sợ nhất là, Nguyên Dương Vực chỉ là một cái vực có diện tích nhỏ nhất trong số bảy đại vực ở Triều Thiên Hạp mà U Quốc chưởng khống.

Khi đi qua bình nguyên rộng lớn ở rìa Triều Thiên Hạp, một cây trụ đá lớn xuất hiện trước mắt.

Trụ đá đâm thẳng lên trời, cao tới năm trăm trượng, giống như cột chống trời.

Trên trụ đá còn có ba chữ.

Nguyên Dương Vực!

“Tông chủ, Nguyên Dương Vực!” Trần Hiết có chút xúc động.

Ôn Bình gật đầu đáp: “Đây là trạm thứ nhất của chúng ta.”

Khi vượt qua trụ đá trùng thiên, Ôn Bình mới hiểu được tại sao ở Hồ Thiên Địa không có thế lực Triều Thiên Hạp.

Bởi vì nồng độ mạch khí ở trong thiên địa, mạch khí ở Triều Thiên Hạp ít nhất cũng gấp hơn ba lần Hồ Thiên Địa. Đã sắp sánh ngang được với Bất Hủ Tông qua hai lần cải tạo.

Trải qua lần cải tạo thứ hai, nồng độ mạch khí ở Bất Hủ Tông so với Hồ Thiên Địa là năm so một.

Dưới mạch khí nồng đậm như thế, tốc độ thông mạch sẽ cực kỳ nhanh, chỉ cần có công pháp tốt hơn là được.

“Tông chủ, khó trách một thế lực bất kỳ ở Triều Thiên Hạp cũng có thể khiến cho Hồ Thiên Địa chúng ta ngưỡng vọng. Phát triển ngàn năm, vạn năm trong hoàn cảnh được trời ưu ái như thế, không biết sẽ trở nên mạnh mẽ như thế nào.” Trần Hiết cũng cảm nhận được sự khác biệt trong thiên địa này, không khỏi cảm thán một câu.

Ôn Bình cười nói: “Tương lai sân khấu của Bất Hủ Tông sẽ ở chỗ này.”

Trần Hiết nhìn Ôn Bình trước mắt mình, cho dù không nhìn thấy gương mặt hăng hái và tự tin đó nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được khí thế của Ôn Bình. Giờ khắc này, hắn thất thần.

Hắn đột nhiên thấy được vô hạn khả năng.

Đây là thứ mà hắn chưa từng nhìn thấy trên người của người nào khác.

“Tông chủ, thuộc hạ nhất định cúc cung tận tụy, trợ tông chủ hoàn thành đại nghiệp!”

Bình Luận (0)
Comment