Trở lại Thính Vũ Các, Ôn Bình bắt đầu lợi dụng hệ thống tìm đọc tin tức liên quan tới Già Thiên Lâu, đồng thời bắt đầu quyết định vị trí khi đi tới Triều Thiên Hạp. Tóm lại, không thể tùy tiện đi vào Triều Thiên Hạp.
Tìm một chỗ có thể đứng vững gót chân để lập sơn môn là cực kỳ quan trọng, nếu không thì khả năng thất bại rất lớn. Bởi vì mỗi một mảnh đất đai ở Triều Thiên Hạp đều có chủ, hơn nữa mỗi một mảnh đất đai còn thuộc về U Quốc. Nếu như cưỡng chế chiếm lấy, như vậy thì sẽ bị U Quốc trùng kích, bây giờ Bất Hủ Tông không gánh được.
Nếu là mua một miếng đất thì phải cung phụng cho U Quốc, chuyện này lại là chuyện mà Ôn Bình không muốn làm.
Nguyên nhân rất đơn giản, Bất Hủ Tông tông không thể cúi đầu trước người khác.
Dưới hai cái khó khăn lớn này, một khi nhiệm vụ thất bại thì sẽ gặp phải tông môn phát triển lui mạnh.
Ngộ tính của các thành viên trong tông môn giảm xuống.
Khí vận cũng giảm xuống.
Khi tu luyện thì còn sẽ xuất hiện hàng loạt bình cảnh vân vân.
Đồng thời khi thăng cấp kiến trúc, xây dựng kiến trúc mới cho tông môn cũng có hạn chế, thậm chí xuất hiện tình huống giá cả xây dựng gấp bội, gấp trăm lần.
Chuyện này không thể xuất hiện trong lúc Bất Hủ Tông cần nhanh chóng phát triển được!
“Đầu tiên, khi Bất Hủ Tông đi vào Triều Thiên Hạp thì không thể quá kiêu căng, cho nên không thể chọn chỗ mà thế lực lớn tập trung. Thứ hai, cũng không thể chọn một nơi hoang vu không người ở, dù sao cũng là đi Triều Thiên Hạp phát triển chứ không chỉ là đi lập một cái sơn môn đơn giản như vậy.” Ôn Bình bắt đầu tìm kiếm địa điểm trên địa đồ.
Cứ như vậy, một ngày đi qua.
Đến giờ cơm, Ôn Bình quyết định dành ba ngày ra đi Triều Thiên Hạp khảo sát thực địa một thoáng.
Hình dạng mặt đất của Triều Thiên Hạp không giống như Hồ Thiên Địa. Thật ra thì Hồ Thiên Địa không có nhiều lục địa, diện tích lớn nhất chính là hồ nước. Mà chín thành diện tích của Triều Thiên Hạp là lục địa, mà trong lục địa thì có chừng năm thành là núi cao.
Trước mắt hắn chọn trúng ba chỗ thích hợp nhất để làm điểm dừng chân cho Bất Hủ Tông ở giai đoạn bây giờ.
Ít nhất số liệu mà hệ thống cho ra là thích hợp nhất.
Cụ thể thì Ôn Bình định mỗi chỗ sẽ dùng một ngày để khảo sát, cuối cùng chọn ra chỗ tốt nhất trong ba khu.
Sau khi ăn xong, đêm xuống Trần Hiết đi tới Thính Vũ Các.
“Tông chủ!”
“Vào đi.”
Sau khi Trần Hiết tiến vào Thính Vũ Các, Ôn Bình ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Trần Hiết, ngươi có từng cảm thấy Hồ Thiên Địa quá nhỏ hay không?”
“Không lớn, nhưng mà cũng không nhỏ.” Trần Hiết đáp.
Hắn mơ hồ đoán được tông chủ muốn làm cái gì.
Chẳng qua là hắn không dám xác định.
Bởi vì quá không thể tưởng tượng.
Ôn Bình tiếp tục nói: “Ngươi là một người thông minh, cũng là một người rất có năng lực. Trên bàn có một viên Phá Kính Đan, chỉ cần ngươi có thể tu luyện tới Trấn Nhạc Thượng Cảnh thì có thể dùng nó thử đột phá Địa Vô Cấm. Xác suất đột phá chỉ có một thành, nhưng mà ta sẽ liên tục cung ứng Phá Kính Đan cho ngươi, mãi đến khi ngươi chân chính đột phá cảnh giới.”
“Đa tạ Tông chủ!” Trần Hiết vội vàng ngỏ ý cảm ơn, liếc mắt nhìn cái hộp trên bàn, sau đó thu ánh mắt khát vọng lại, nói: “Đại ân của tông chủ, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực để báo đáp!”
Ôn Bình nói: “Thật ra thì ta cho ngươi Phá Kính Đan là vì phòng ngừa ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù sao không thể so Triều Thiên Hạp với Hồ Thiên Địa được, ở Hồ Thiên Địa thì ngươi có thể lợi dụng Bách Tông Liên Minh để thành lập mạng lưới tình báo của mình, thậm chí là tổ chức tình báo. Nhưng ở Triều Thiên Hạp thì ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân mình.”
Nghe được câu này, Trần Hiết ngây ra một lúc, sau đó trong đôi mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt, nhanh chóng đáp: “Tông chủ, thuộc hạ nguyện ý dùng tính mệnh đi thử, không thành công thì thành nhân!”
“Không cần ngươi dùng tính mệnh đi làm, ngươi phải sống, cho dù là vì Bất Hủ Tông hay là vì thê tử và hài tử. Ngày kia ta sẽ đi tới Triều Thiên Hạp, ngươi cũng đi theo ta tới đó, còn mạng lưới tình báo ở Hồ Thiên Địa thì trong hai ngày này ngươi tìm một người mà ngươi tín nhiệm để giao lại đi.”
“Tông chủ, vội vã như vậy?”
Bây giờ không phải là lúc đại địch trước mặt hay sao?
Ôn Bình cười nói: “Đúng là có chút gấp, nhưng mà cũng không có gì, ngươi coi như đi một chỗ mới để thành lập mạng lưới tình báo mới thôi. Đừng có tự tạo áp lực cho mình, tất cả đã có tông môn.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.” Trần Hiết gật gật đầu.
“Được, ngươi đi xuống đi, chờ đến Triều Thiên Hạp, cần gì thì có thể trực tiếp nói với ta.”
“Vậy thì thuộc hạ lui xuống trước để chuẩn bị.” Trần Hiết cất cái hộp đựng Phá Kính Đan trên bàn vào, lui ra khỏi Thính Vũ Các.
...
Sơn Hải Thành.
Đế Thính ngồi dựa vào ghế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám Ngân cấp chủ sự của Bách Tông Liên Minh bên dưới.
“Loại chuyện nhỏ nhặt như Tán Nhân Dịch mà các ngươi cũng không xử lý được sao?”
Đám Ngân cấp chủ sự đang quỳ ở dưới hai mặt nhìn nhau vài lần, lộ vẻ khó xử.
“Bên phía Tán Nhân Dịch có cường giả nửa bước Địa Vô Cấm tọa trấn, rất khó để ngăn cản thế tiến công của bọn họ.”
“Đại nhân, chỉ sợ ngài vẫn phải ra tay.”
Đế Thính nghe nói như vậy thì không nhịn được muốn chửi ầm lên, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn nhịn được, sau đó hỏi ngược một câu: “Không cần phải để ý đến Tán Nhân Dịch gì đó, nói cho minh chủ Tán Nhân Dịch gì đó biết, nếu hắn còn dám bước tới địa bàn của Bách Tông Liên Minh một bước thì ta không ngại tới chỗ hắn một chuyến.”
Lúc này, đám Ngân cấp chủ sự của Bách Tông Liên Minh nghe vậy thì vui vẻ.
Đế Thính tiếp tục nói: “Tóm lại, cứ yên lặng chờ người phía trên tới là được. Nếu Yêu tộc đánh tới thì các ngươi lui. Để cho Bất Hủ Tông hung hăng càn quấy một hồi, không được bao lâu nữa thì Bất Hủ Tông sẽ biết cái gì mới là đáng sợ thật sự! Những gì mà chúng ta phải chịu đựng sẽ được trả lại gấp trăm lần như thế!”