Bởi vì trong mắt Già Thiên Lâu thì Bất Hủ Tông quá nhỏ, giống như là sâu kiến. Ăn thiệt thòi trong tay một con kiến hôi, Già Thiên Lâu sẽ không nuốt trôi cơn giận này. Chỉ khi hủy diệt được Bất Hủ Tông thì bọn họ mới có thể hả giận.
Sau khi trở lại tông môn, mấy người Trần Hiết lập tức lên đón.
“Chúc mừng tông chủ, đại hoạch toàn thắng!”
Ôn Bình vui vẻ nói: “Trần Hiết, làm không tệ.”
“Tông chủ quá khen.” Trần Hiết thỏa mãn cười cười, hắn cũng không mong Ôn Bình có thể ban thưởng cái gì, chỉ cần được khen ngợi một câu là đủ. Chuyện lập công ban thưởng thì còn nhiều thời gian.
“Tiếp tục kêu người của ngươi giám thị Bách Tông Liên Minh cho ta, nếu như Bách Tông Liên Minh lại có động tác lớn thì lập tức đi Thính Vũ Các tìm ta. Còn nữa, đêm nay ngươi tới Thính Vũ Các một chuyến, ta cho ngươi một chỗ để thi triển quyền cước.” Còn có mấy ngày nữa thì phải đi Triều Thiên Hạp, nhất định phải dẫn Trần Hiết theo.
Hoàn cảnh ở Triều Thiên Hạp hết sức phức tạp, tình báo cực kỳ hữu dụng.
Một chút tin tức số liệu đơn giản thì hệ thống có thể làm được nhưng mà Ôn Bình không muốn tình huống đối phương đánh tới cửa mới biết ai là kẻ địch như vậy xảy ra nữa. Trần Hiết nhất định phải trở thành tháp quan sát của hắn ở Triều Thiên Hạp.
“Vâng!” Trần Hiết đáp.
Vi Sinh Tinh Vũ đi tới, trong mắt lộ vẻ bất thiện, nói: “Chuyện đã giải quyết, ngươi nên nói những gì mà ngươi biết cho ta chứ? Rốt cuộc thì ta là ai?”
“Trong đầu ngươi không có chút trí nhớ nào hay sao?” Ôn Bình vừa đi vừa nói.
Vi Sinh Tinh Vũ nhướng mày, nói: “Cho nên ngươi định đổi ý?”
“Đổi ý? Không đến mức đó. Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã, trong đầu ngươi không có chút ký ức nào cả?”
“Có... nhưng giống như nằm mơ.”
“Nói nghe thử một chút.”
Ôn Bình còn nhớ rõ câu nói của Long Nguyệt.
Cũng nhớ kỹ hình ảnh ngày đó Vi Sinh Tinh Vũ sử dụng ra mạch thuật Thanh Liên.
Căn cứ vào những gì Long Nguyệt nói thì Nộ Thanh Liên là mạch thuật Địa cấp thượng phẩm, hơn nữa còn là mạch thuật của hoàng tộc của U Quốc.
Một chuyện rất là mâu thuẫn.
Rõ ràng là người sáng lập ra kẻ địch lớn nhất của U Quốc, Già Thiên Lâu nhưng lại dùng mạch thuật của hoàng tộc của U Quốc.
Mạch thuật lưu phái thì chỉ truyền nội không truyền ngoại.
Còn mạch thuật đặc hữu của hoàng tộc thì hẳn là khi truyền thụ sẽ càng nghiêm ngặc hơn nữa.
Thế nên sao người sáng lập ra Già Thiên Lâu này lại biết được mạch thuật của hoàng tộc của U Quốc?
“Ta còn nhớ ta tên là Khải Tin Dư!”
Vi Sinh Tinh Vũ có chút đần độn nói.
“Ta còn nhớ ta tên là Khải Tinh Dư!”
Vi Sinh Tinh Vũ có chút đần độn nói.
“Ngươi chắc chắn chứ?” Ôn Bình hỏi lại.
“Hẳn là vậy... bởi vì từng cảnh tượng ngày xưa thường xuyên hiện ra ở trước mắt, ta thấy được mình trong những cảnh tượng đó.”
Bỗng nhiên, sắc mặt Vi Sinh Tinh Vũ trở nên khó coi.
Ôn Bình cười cười, không có vội vã nói chuyện với Vi Sinh Tinh Vũ mà là hỏi hệ thống thân phận của Khải Tinh Dư. Hệ thống đưa ra câu trả lời cũng rất trực tiếp, họ Khải là họ của hoàng tộc của U Quốc.
Ngoại trừ hoàng tộc của U Quốc ra thì không có ai được phép mang họ Khải!
Mà người tên là Khải Tinh Dư, trong văn hiến của hoàng tộc của U Quốc ghi chép thì chỉ có một người. Hắn là nhị hoàng tử của U Quốc trong một giai đoạn nào đó, đồng thời cũng là anh hùng khiến cho U Quốc ghi khắc ngàn năm.
Ví dụ cụ thể thì Ôn Bình không có nhìn kỹ, hắn chỉ xem kết quả cuối cùng.
Kết quả là Khải Tinh Dư hi sinh bản thân mình trong trận chiến tranh quyết định vân mệnh của U Quốc đó, bảo vệ U Quốc.
Cách nay đã được năm trăm năm!
“Có chút thú vị.” Ôn Bình không khỏi bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, sau đó tiếp tục nhìn tư liệu mà hệ thống cung cấp. Bao gồm cả sự tích cuộc đời của Khải Tinh Dư với chân dung của Khải Tinh Dư.
So với Vi Sinh Tinh Vũ, Khải Tinh Dư là một người rất có anh khí, hai đầu lông mày tỏa ra khí chất hạo nhiên chính khí. Hoàn toàn khác biệt so với ngoan ý và căm thù của Vi Sinh Tinh Vũ.
Ôn Bình rất khó ghép hai người lại với nhau, nhưng mà Vi Sinh Tinh Vũ lại nhớ được mình tên là Khải Tinh Dư.
Ít nhiều gì cũng có chút kì quái.
Ôn Bình có một cái suy đoán to gan.
Khải Tinh Dư là Vi Sinh Tinh Vũ, mà Vi Sinh Tinh Vũ cũng là Khải Tinh Dư.
Hắn là anh hùng cứu thế của U Quốc, cũng là kẻ âm mưu muốn hủy diệt U Quốc.
“Vô nghĩa thật, cũng không dám viết như thế.” Ôn Bình thầm nghĩ trong lòng.
Đóng tư liệu của hệ thống lại, Ôn Bình nhìn về phía Vi Sinh Tinh Vũ đứng chờ đã lâu, sau đó nói: “Đầu tiên, bổn tông chủ muốn nói, ngươi có một cái tên khác, mà không phải tên là Khải Tinh Dư.”
Vi Sinh Tinh Vũ càng thêm nghi ngờ: “Ta có một cái tên khác?”
“Ngươi tên là Vi Sinh Tinh Vũ.”
“Vi Sinh... Tinh Vũ...”
Vi Sinh Tinh Vũ chậm rãi nhớ kỹ tên của mình, có vẻ như vô cùng lạ lẫm.
“Vân Nghê mà ngươi vẫn luôn nhắc tới chính là con gái của ngươi, nhưng mà nàng đã chết hơn ba trăm năm rồi.”
“Vân Nghê...”
Ánh mắt Vi Sinh Tinh Vũ càng mờ mịt hơn.
Biết rồi còn mù mờ hơn là không biết.
Ôn Bình nói tiếp: “Cuối cùng, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi là người sáng lập Già Thiên Lâu. Mà người của Già Thiên Lâu mà ngươi sáng tạo đó mới chém giết với bổn tông chủ xong. Mặc dù trong mắt ta ngươi không phải là địch nhân, ta cũng sẽ không giết ngươi nhưng người muốn giết ngươi thì rất nhiều, với thực lực của ngươi bây giờ, đoán chừng sống không được bao lâu.”
“Già Thiên Lâu...” Vi Sinh Tinh Vũ lẩm bẩm mấy chữ này, biểu cảm trên mặt vẫn mù mịt.
Ôn Bình không có nói chuyện liên quan tới Khải Tinh Dư ra mà chọn rời đi trong lúc Vi Sinh Tinh Vũ xuất thần.
Rốt cuộc thì Khải Tinh Dư có liên quan gì tới Vi Sinh Tinh Vũ, có phải giống như mình đoán hay không, Ôn Bình tuy có nghi hoặc nhưng không muốn tra xét tới cùng.
Đối với hắn thì chuyện quan trọng nhất trước mắt là tạo ra cơ hội đi vào Triều Thiên Hạp, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.