Cùng lúc đó, Ôn Bình lại di chuyển mấy nơi, liên tục phóng thích ma pháp tứ giai Băng Phong Thiên Địa, đóng băng toàn bộ Khúc Cảnh Chi Thủy trong dãy núi Vong Xuyên. Được Trí Tuệ Chi Thư tăng phúc, phạm vi bao phủ của Băng Phong Thiên Địa lớn ra gấp hai ba lần.
Hàn băng chậm rãi kéo dài, càng ngày càng lớn, cuối cùng còn đóng băng luôn Khúc Cảnh Chi Thủy đang từ mấy lỗ hổng trút xuống, sau khi Khúc Cảnh Chi Thủy đang từ mấy lỗ hổng trút xuống cũng bị đóng băng, hàn băng thuận lợi đóng băng luôn lổ hổng đó lại.
Thấy thế, Ôn Bình thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà mấy chỗ Khúc Cảnh Chi Thủy trút xuống cũng không có dễ giải quyết như vậy, chỉ mấy hơi thì mặt băng đã có vết nứt xuất hiện. Chúng nó hoàn toàn không chịu đựng nổi áp lực của nhiều Khúc Cảnh Chi Thủy trong Khúc Cảnh như vậy, hoàn toàn vỡ nát cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Ôn Bình vội nói với hai yêu Hoài Không: “Tăng tốc độ, hàn băng ở mấy lỗ hổng đó không trụ được bao lâu.”
…
Bên ngoài Đông Hồ.
Đại quân Bách Tông Liên Minh đã vượt qua hồ nước giữa dãy núi Vong Xuyên và Minh Kính Hồ.
Gần ba trăm vạn người bình yên bước đất liền ở Minh Kính Hồ.
Trong khoảnh khắc khi đặt chân lên đất liền ở Minh Kính Hồ, phản ứng đầu tiên của mọi người là quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy Yêu tộc ở rìa hắc ám không có đuổi theo thì tất cả mọi người mới thở dài một hơi, sau đó lại nhìn xung quanh mình.
Chỉ thấy từng gương mặt đầy mỏi mệt.
Còn có người bị trọng thương đang kêu thảm không ngừng.
Mà những người không bị thương thì vẻ mặt cũng rất uể oải.
Không ai nghĩ đến lần thảo phạt này sẽ có kết quả như vậy, Bất Hủ Tông mạnh mẽ, còn có sự thay đổi của Yêu tộc cũng làm cho tất cả mọi người khiếp sợ.
Liên tục thất bại hai lần, khiến cho trong lòng không ít người xuất hiện ý định rút lui. Tuy cống hiến liên minh quan trọng, cũng có thể đổi không ít tài nguyên tu luyện nhưng bọn họ cũng không cho rằng mình có thể thắng được trận chiến tranh này.
Khi nhìn thấy Đế Thính đang hốt hoảng chạy trốn qua đỉnh đầu thì trong lòng mọi người càng kiên quyết hơn.
“Lạc Trần Tông ta rút lui!”
Một giọng nói vang lên trong đám người.
Sau đó là từng tiếng hưởng ứng.
“Ta cũng rút lui.”
“Ta cũng vậy!”
Những Ngân cấp chủ sự tân nhiệm của Bách Tông Liên Minh nghe nói như vậy thì trong lòng có chút tức giận nhưng cũng biết đây là chuyện bất khả kháng. Liên quân vốn là tới lui tự do, bọn họ cũng không thể hạn chế.
Trừ phi bây giờ đổi pháp lệnh của Bách Tông Liên Minh lại, nếu không thì không ai có thể giữ bọn họ lại khi bọn họ muốn rút lui.
Khi những người này trở lại Sơn Hải Thành và những thành trì khác của Minh Kính Hồ thì tất cả mọi người đều biết, lần tấn công thứ hai lại thất bại.
Trong lúc nhất thời, bách tông đều trầm mặc.
Nhất là khi biết hai vị chủ sự còn lại trong ba đại Kim cấp chủ sự cũng chết ở Đông Hồ thì mọi người đều bỏ cuộc giữa chừng.
Bởi vì Bùi Vu của Tán Nhân Dịch đã suất lĩnh bộ hạ giết ra khỏi Hạo Hãn Thành, hôm qua đã về đến địa bàn của Tán Nhân Dịch, có thể nghĩ, không tới mấy ngày nữa thì Tán Nhân Dịch sẽ tấn công với quy mô lớn.
...
Địa bàn của Tán Nhân Dịch.
Sau khi trở về tổng đà của Tán Nhân Dịch, Bùi Vu lập tức tổ chức hội thảo luận.
Đồng thời liên hệ ba người Cát Giao còn đang ở Đông Hồ.
Ba người bọn họ vẫn luôn ở lại Đông Hồ không hề rời đi, trước kia là phụng mệnh không được rời đi, còn muốn bàn chuyện kết minh với Bất Hủ Tông. Bây giờ thì bị tình hình chiến tranh ép cho phải ở lại Đông Hồ.
Nhờ vậy nên mới trở thành đôi mắt duy nhất của Tán Nhân Dịch ở Đông Hồ.
Khi tin tức của Bất Hủ Tông và Bách Tông Liên Minh còn chưa truyền ra thì Tán Nhân Dịch cũng có thể biết trước được.
Lúc này, dù phải tốn bao nhiêu bạch kim để đưa tin cũng đáng.
Khi biết được Bất Hủ Tông liên tục đánh lui hai nhóm liên quân của Bách Tông Liên Minh, còn giết chết hai người Ôn Tôn thì Bùi Vu kích động không thôi. Bị cấm túc mấy ngày ở Hạo Hãn Thành, hắn nhịn gần chết.
Thậm chí có lúc hắn còn muốn đồng quy vu tận với Ôn Tôn.
Mà khi Bùi Vu biết được trong Bất Hủ Tông có cường giả trên Địa Vô Cấm thì càng xúc động hơn.
Sau khi triệu tập tất cả mọi người, câu nói đầu tiên của Bùi Vu là: “Các vị, hai vị Kim cấp chủ sự của Bách Tông Liên Minh đã chết. Đây là thời điểm Tán Nhân Dịch chúng ta bắt đầu phản kích, đều đi chuẩn bị đi.”
Hoàn toàn không cần thương thảo, bởi vì không có Kim cấp chủ sự thì Tán Nhân Dịch có thể thẳng tiến không lùi!
Lúc này, nằm vùng của bọn họ trong Bách Tông Liên Minh cũng nên phát huy công hiệu.
...
Dãy núi Vong Xuyên.
Sau khi hoàn toàn chữa trị không gian bích chướng, Hoài Không mở ra một cái bí cảnh, dẫn toàn bộ Khúc Cảnh Chi Thủy vào trong đó. Đến lúc này, uy hiếp mà Khúc Cảnh Chi Thủy mang tới cũng được giải quyết sạch sẽ.
Nhưng mà Hoài Không sợ người của Già Thiên Lâu sẽ chơi một chiêu như vậy nữa, bởi vì đối với Địa Vô Cấm thì không gian bích chướng ở Hồ Thiên Địa vô cùng dễ dàng đánh vỡ. Nhưng mà khi nhìn thấy bốn cái vong hồn dưới kiếm của Đọa thiên sứ thì lo lắng trong lòng Hoài Không cũng ít đi một chút.
Chết bốn Địa Vô Cấm, hẳn là thế lực ở Triều Thiên Hạp này cũng không dám ra tùy tiện ra tay nữa!
Ôn Bình cất bốn cỗ thi thể Địa Vô Cấm mà Đọa thiên sứ mang đến vào trong tàng giới, sau đó đi thẳng về Bất Hủ Tông.
Bởi vì lúc này còn cách thời gian mà hệ thống tuyên bố nhiệm vụ mới chỉ có năm ngày!
Năm ngày sau, hắn nhất định phải đi tới Triều Thiên Hạp.
Đại quân Yêu tộc thì tiếp tục do Hoài Không, Hà Niên thống lĩnh, trú đóng ở rìa Đông Hồ, cảnh giác động tĩnh của Bách Tông Liên Minh.
Nếu như Bách Tông Liên Minh động.
Vậy thì chứng tỏ là người của Già Thiên Lâu lại tới nữa.
Ôn Bình tin chắc người của Già Thiên Lâu sẽ còn đến nữa.