Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 854 - 【Vip】 Đóng Băng Khúc Cảnh

【VIP】 Đóng băng Khúc Cảnh 【VIP】 Đóng băng Khúc Cảnh

Bá ——

Phi kiếm lướt qua trời cao bay trở về đến bên cạnh Ôn Bình, giống như là lão bộc lẳng lặng lơ lửng ở bên tay trái.

Một người một kiếm, đứng trên không trung.

Mà Đế Thính thì hóa thành kinh hồng, nhanh chóng tan biến ở phương xa.

Khi Đế Thính hoàn toàn tan biến lúc, Ôn Bình thu ánh mắt vui mừng lại.

Ngược lại không lâu sau thì hắn liền sẽ đi tới Triều Thiên Hạp, lập sơn môn ở Triều Thiên Hạp. Sơn môn ở Đông Hồ đã có Ác Linh kỵ sĩ trông coi, như vậy sơn môn ở Triều Thiên Hạp thiếu một người giữ cửa.

Đế Thính, đúng là rất thích hợp để canh cổng!

Một kiếm vừa nãy chỉ khiến cho Đế Thính bị thương ngoài da một chút, dựa theo lực xuyên thủng bình thường của phi kiếm thì loại Yêu Thần chuyện tu luyện mạch môn như Đế Thính mà không vận chuyển mạch khí ngăn cản thì không ngăn nổi.

Nhưng mà Đế Thính lại đỡ được.

Chỉ bị một chút vết thương ngoài da.

Liếc nhìn Đọa thiên sứ và bốn người của Già Thiên Lâu đang chiến đấu với nhau, Ôn Bình chuẩn bị rời khỏi đây.

Triệu hồi linh hồn thể của Vi Sinh Thương Lam ra, Đọa thiên sứ giết bốn cường giả hoàn toàn bị che đậy tâm trí của Già Thiên Lâu cũng không thành vấn đề. Bởi vì linh hồn của Vi Sinh Thương Lam không yếu, lại thêm biến thành linh hồn thể, công kích không chỉ có thể xác mà còn sẽ công kích tinh thần lực, điểm này giúp cho Đọa thiên sứ như hổ thêm cánh.

Rời khỏi hắc ám do Đọa thiên sứ chế tạo ra, Ôn Bình đi tới chỗ lỗ hổng nơi nước trong Khúc Cảnh đang trút xuống.

Bây giờ hắn quan tâm vấn đề Khúc Cảnh Chi Thủy hơn.

Lúc này, bởi vì có thêm mấy cái lỗ hổng cho nên Khúc Cảnh Chi Thủy dũng mãnh chảy ra, sắp tràn ra khỏi dãy núi Vong Xuyên. Mà bên ngoài dãy núi Vong Xuyên thì có mấy cái thành trì có mấy chục vạn người sinh sống.

Trong những thành trì này có hài đồng, có phụ nữ, còn có người già yếu, nhưng người mạnh nhất là thành chủ thì chỉ mới Thông Huyền Cảnh thôi.

Một khi Khúc Cảnh Chi Thủy tràn ra khỏi dãy núi Vong Xuyên thì bọn họ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Nếu là chỗ khác thì đúng là hắn không muốn quản.

Nhưng mà đây là Đông Hồ.

Là địa bàn của Bất Hủ Tông!

Thời Phong thấy Ôn Bình đi tới thì vội vàng nói: “Tông chủ, chuyện nhỏ nhặt này giao cho ta là được.”

Ôn Bình đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Còn cần bao lâu nữa mới có thể chặn lỗ hổng lại?”

Thời Phong khẳng định: “Nếu như muốn chặn tất cả các lỗ hổng thì nhiều nhất là ba canh giờ.”

“Ba canh giờ, thời gian không đủ.” Ôn Bình nhìn về Khúc Cảnh Chi Thủy mãnh liệt dưới chân.

Không tới một giờ thì Khúc Cảnh Chi Thủy này sẽ thôn phệ toàn bộ dãy núi Vong Xuyên, sau đó tràn ra ngoài dãy núi Vong Xuyên.

Thời Phong đoán được đại khái tông chủ đang lo lắng cái gì, đưa mắt nhìn thành trì bên ngoài dãy núi Vong Xuyên, sau đó nói: “Tông chủ, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Hơn nữa tất cả những thứ này đều là lỗi của Già Thiên Lâu, không liên quan gì đến chúng ta, chuyện chúng ta có thể làm là giảm thiếu số người gặp nạn thôi.”

Ôn Bình đưa mắt nhìn Thời Phong, nói: “Nhưng mà Đông Hồ là địa bàn của Bất Hủ Tông, mà ta là tông chủ Bất Hủ Tông.”

Thời Phong cười một tiếng đắng chát, nói: “Tông chủ, không chặn nổi Khúc Cảnh Chi Thủy.”

“Vậy thì thử xem nó có bị đóng băng hay không.”

Ôn Bình ngự kiếm bay xuống dưới, không cho Thời Phong chút thời gian phản ứng nào.

“Đóng băng?”

Thời Phong hơi không hiểu.

Nhưng mà Ôn Bình đã bay xa, chỉ có thể dẹp nghi hoặc qua một bên, tiếp tục vận chuyển yêu lực tu bổ không gian bích chướng.

Khi Ôn Bình ngự kiếm đi tới trên Khúc Cảnh Chi Thủy, nghe tiếng sóng thao thao bất tuyệt phía dưới, rơi vào trầm tư. Một lát sau, Ôn Bình giơ đũa phép lên, trong miệng bắt đầu đọc chú ngữ.

Mấy hơi sau, sau lưng Ôn Bình tỏa ánh sáng tím rực rỡ, giống như một đóa hoa sen màu tím đang nở rộ.

Trong nháy mắt, ánh sáng tím phủ lên toàn bộ bầu trời, khiến cho không ít người đều ghé mắt nhìn lại.

Trong lúc bọn họ còn đang khó hiểu thì một quyển sách to lớn, phóng ra hào quang màu tím xuất hiện ở trên bầu trời.

Đây cũng là ma pháp tứ giai —— Trí Tuệ Chi Thư!

Khi Trí Tuệ Chi Thư chậm rãi mở ra, màu sắc rực rỡ mà nó tỏa ra khiến cho mọi người rung động.

Trăm hoa đua nở cũng không sánh được với nó lúc này.

“Đó là thứ gì?”

“Thật xinh đẹp.”

Mấy người Hà Niên nhìn thấy thì nhịn không được khống chế yêu vật Dực tộc bay lên bầu trời, muốn nhìn Trí Tuệ Chi Thư đang mở ra đó kĩ một chút.

Đúng vào lúc này, một tia sáng trắng bỗng nhiên bùng nổ ở dưới Trí Tuệ Chi Thư, bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ Trí Tuệ Chi Thư thì một luồng ý lạnh bỗng nhiên kéo tới.

Mấy người Hà Niên cảm thấy có chút quen thuộc, hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn thấy hàn băng không ngừng lan ra ngoài.

Rõ ràng mặt trời vẫn treo trên đỉnh đầu nhưng mà dãy núi Vong Xuyên lại giống như là đang vào mùa đông.

Khúc Cảnh Chi Thủy vốn sóng cả mãnh liệt bị luồng hàn ý này lướt qua thì bắt đầu chậm lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, sau đó dưới sự xâm nhập của hàn khí, hóa thành hàn băng màu xanh trắng.

Theo hàn khí lan tràn, mấy hơi ngắn ngủi, Khúc Cảnh Chi Thủy trong phạm vi mười mấy ngọn núi đều bị đông cứng.

Thế giới hóa thành một màu xanh trắng.

Giá rét thấu xương xuất hiện.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người nhịn không được líu lưỡi.

Long Nguyệt đã bắt đầu thử tu luyện ma pháp nhìn thấy cảnh này thì trên mặt không giấu được vẻ kinh hỉ: “Ma pháp tứ giai —— Băng Phong Thiên Địa. Trời ơi, thậm chí ngay cả Khúc Cảnh Chi Thủy mà ma pháp tứ giai cũng có thể đóng băng lại được.”

Cho dù là ở Triều Thiên Hạp thì cũng không có cách khống chế Khúc Cảnh Chi Thủy.

Trên Địa Vô Cấm cũng không thể!

“Hóa ra là tông chủ ra tay rồi.” Hà Niên nói.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tâm trạng cũng bình tĩnh lại.

Bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Bình Luận (0)
Comment