Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 864 - 【Vip】 Không Gì Không Biết —— Tẫn Tri Lâu (3)

【VIP】 Không gì không biết —— Tẫn Tri Lâu (3) 【VIP】 Không gì không biết —— Tẫn Tri Lâu (3)

Biểu cảm, cước bộ của bảy ngươi hơi cứng lại.

Người bên ngoài Tinh Kiếm Sơn thấy cảnh này thì cũng ngơ ngẩn, sau đó nhìn bảy người như ngã xuống như cây bị đốn.

Lộc cộc ——

Lộc cộc ——

Bảy người lăn xuống cầu thang, nằm ngang ở trước mắt mọi người.

Máu tươi chảy rỉ ra, trong nháy mắt nhuộm bậc thang dưới chân Tinh Kiếm Sơn thành màu đỏ.

Trong nháy mắt, bảy người đều bỏ mình, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có. Trong chớp nhoáng này, mọi người dưới Tinh Kiếm Sơn sợ đến trắng bệch cả mặt, ngay cả tên cường giả nửa bước Địa Vô Cấm đó cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.

“Các ngươi nhìn thấy không?”

“Không nhìn thấy, quá nhanh”

“Trong chớp mắt bảy người chết hết, đây là cường giả Địa Vô Cấm giả ra tay rồi sao?”

Mọi người cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Dương Nhạc Nhạc thấy thế thì không khỏi thở dài: “Đều nói các ngươi đừng xông loạn, bây giờ thì hay rồi, mất mạng... trước khi đi các ngươi nhớ dọn dẹp chỗ này sạch sẽ, nếu để cho tông chủ chúng ta thấy tình huống này thì các ngươi có bao nhiêu tính bấy nhiêu, tất cả đều không đi được.”

Dứt lời, Dương Nhạc Nhạc đi về, chỉ để lại một đám người đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn bảy ngươi chết trước mặt một chút.

“Phụ một tay!”

Trong đó, một tên cường giả Trấn Nhạc Hạ Cảnh nhanh chóng đi dời thi thể.

Hắn không dám đứng ngẩn người như đám Trấn Nhạc Thượng Cảnh đó.

Những người còn lại kịp phản ứng, đưa mắt nhìn nhau vài lần, sau đó tranh thủ di dời thi thể dưới chân núi.

Sau khi dọn dẹp xong thi thể và máu thì mọi người vội vàng rời khỏi đây.

Trên bầu trời, Vạn Trường Thanh thấy cảnh này thì choáng váng.

“Rốt cuộc thì Bất Hủ Tông này ở đâu ra?”

Mặc dù hắn là nửa bước Địa Vô Cấm nhưng tất cả những chuyện vừa mới xảy ra cũng khiến cho cho sau lưng hắn lạnh lẽo.

Lúc này, Hạo Thanh bừng tỉnh đại ngộ, rất kích động hô lên: “Ta biết rồi! Ta đã gặp! Ta đã gặp!”

“Ngươi đã gặp cái gì?”

“Ta đã gặp tông chủ của bọn họ... lúc ấy ta còn muốn kéo hắn vào tông! Má ơi, lúc ấy ta đứng trước mặt tông chủ của bọn họ nói câu này ‘Bất Hủ Tông, chưa từng nghe nói tới’ á.”

Nhớ lại lúc đó, mặt mũi Hạo Thanh trắng bệch.

“Ngươi cũng dám nói như vậy!” Vạn Trường Thanh nhìn Hạo Thanh, bó tay.

Hắn biết ngay với tính tình của Hạo Thanh thì sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.

Bây giờ thì hay rồi, đắc tội luôn cả tông chủ của một thế lực thần bí mới đến.

...

Bất Hủ Tông.

Ôn Bình hỏi thăm Hoài Không: “Bách Tông Liên Minh có động tĩnh gì không?”

Hoài Không đáp: “Hồi bẩm tông chủ, Bách Tông Liên Minh không có động tĩnh gì, cũng không có tiếp tục tụ tập nhiều người nữa.”

“Ngươi có thể về Hồ Yêu Hoàng trước, để cho Thời Phong ở lại thủ là được.” Hoài Không là Yêu Hoàng, thời gian dài ở lại Đông Hồ cũng không được. Nếu Bách Tông Liên Minh không có động tác thì để cho một mình Thời Phong ở lại đó là được.

Sau khi ngắt kết nối Truyền Âm Thạch, Ôn Bình nhìn thoáng qua tiến độ xây dựng Tẫn Tri Lâu.

“Tẫn Tri Lâu.”

“Thời gian xây dựng còn lại: Bảy giờ.”

Đi vào Triều Thiên Hạp, chuyện thứ nhất mà Ôn Bình muốn làm là vững vàng vượt qua một tháng này trước.

Đồng thời cũng nhận người.

Nếu Triều Thiên Hạp là tình huống như vậy thì chỉ có thể dùng ma pháp để thu hút một ít thiên tài có thiên phú rất tốt và cường giả đỉnh cao. Nhưng mà chuyện này cần Tẫn Tri Lâu hỗ trợ mới được, bởi vì Bất Hủ Tông chỉ lấy người thích hợp.

Lúc chạng vạng tối, Trần Hiết từ Bái Nguyệt Thành trở về.

Sau khi trở về thì chuyện thứ nhất mà hắn làm là đi tới Thính Vũ Các tìm Ôn Bình.

“Tông chủ, ta đã thăm dò rõ ràng tình huống đại khái ở Bái Nguyệt Thành, ít ngày nữa thì có thể phát triển mạng lưới tình báo. Nhưng mà có một vấn đề, đó là trước mắt Bái Nguyệt Thành đều đang bàn tán về Bất Hủ Tông chúng ta.”

Ôn Bình hỏi: “Bàn tán cái gì?”

“Đại khái là bàn tán về lai lịch của Bất Hủ Tông ta, hoàn toàn là bịa chuyện, nhưng mà nếu bọn họ tiếp tục lan truyền như vậy thì chắc chắn sẽ khiến cho thế lực lục tinh chú ý, không biết bọn họ sẽ như thế nào.”

“Những chuyện này ngươi chú ý là được, không cần quá lo lắng, nếu như bọn họ có mục đích nhằm vào Bất Hủ Tông thì ngươi hãy tới báo.” Ôn Bình lại hỏi: “Thành lập mạng lưới tình báo cần cái gì?”

Trần Hiết đáp: “Giai đoạn đầu thì cần không ít bạch tinh, bởi vì cơ sở ngầm cái gì đó đều cần dùng đến. Nếu như mạng lưới tính báo sơ bộ thành hình thì cũng có thể bán tình báo để duy trì.”

“Đi theo ta.”

Ôn Bình dẫn theo Trần Hiết đi xuống Thính Vũ Các, đi thẳng đến chỗ xây dựng Tẫn Tri Lâu ở phía sau.

“Đây là Tẫn Tri Phong, là dùng tên Tẫn Tri Lâu đặt tên. Đi lên xem, cái đó chính là Tẫn Tri Lâu.” Ôn Bình chỉ vào lâu cao trên Tẫn Tri Phong.

Trần Hiết nhìn lại thì chỉ cảm thấy có chút thần bí.

Khi đi theo Ôn Bình đến trước Tẫn Tri Lâu thì chạm mặt với hai người áo đen.

Ngay cả khuôn mặt cũng là hắc ám, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Ôn Bình nhìn hệ thống giới thiệu, đọc cho Trần Hiết nghe: “Đây là Hắc Ảnh của Tẫn Tri Lâu, sau này sẽ tạo điều kiện cho ngươi điều động. Chúng nó có thể chui vào bất kỳ chỗ nào mà ngươi muốn chui vào, làm ánh mắt của ngươi. Chỉ cần không gặp được cường giả trên Địa Vô Cấm thì chúng nó sẽ không bị phát hiện, cũng sẽ không bị giết chết.”

“Không phải trên Địa Vô Cấm thì không phát hiện được, đây cũng là ngươi của Tẫn Tri Lâu sao? Thật là mạnh!” Trong lòng Trần Hiết thất kinh.

Mặc dù hắn đã từng huyễn tưởng về Tẫn Tri Lâu nhưng hắn không ngờ được Tẫn Tri Lâu lại có loại tồn tại như thế này.

Nhiệm vụ ẩn núp vẫn luôn là nhiệm vụ khó khăn nhất, hi sinh lớn nhất, trả giá nhiều nhất trong mạng lưới tính báo.

Có bọn họ, vậy thì nhiệm vụ ẩn núp không còn là nhiệm vụ khó khăn nhất nữa.

Trần Hiết vui vẻ, theo Ôn Bình tiếp tục đi vào bên trong.

Bình Luận (0)
Comment