Về mặt nhân phẩm thì Vạn Trường Thanh vẫn được. Chỉ riêng trọng tình thì Bất Hủ Tông có thể thu hắn.
Lại thêm hắn có thiên phú không tồi, cũng là cảnh giới nửa bước Địa Vô Cấm, rất phù hợp vào Bất Hủ Tông.
Bởi vì muốn nhận cường giả Địa Vô Cấm, trước mắt còn chưa có làm được.
“Ôn tông chủ nói đùa.” Nhưng mà Vạn Trường Thanh chỉ xấu hổ cười một tiếng: “Ôn tông chủ, hôm đó ngươi nhìn thấy Hạo Thanh, thật ra thì hắn cũng không có ý gì khác, hắn không biết thân phận của ngươi cho nên mới nói như vậy. Mong rằng đừng nên trách hắn!”
“Đúng rồi, còn có hắn nữa, Bất Hủ Tông cũng hoan nghênh sự gia nhập của hắn.” Ôn Bình giật mình.
Không nhắc tới Hạo Thanh thì hắn cũng quên luôn người này.
Ôn Bình tương đối tán thưởng Hạo Thanh ở chỗ thân là trưởng lão nhưng lại chịu hạ mình đi tuyển người.
Chuyện này là một chuyện không dễ dàng gì.
Không giống như những Trấn Nhạc Thượng Cảnh khác, chảnh như gì.
Vạn Trường Thanh sửng sốt một chút, biết không thể trò chuyện về đề tài này nữa cho nên đứng dậy cáo từ.
Ôn Bình cũng không có ngăn cản, đưa Vạn Trường Thanh đến bên cầu thang nối với Triều Thiên Hạp, nhìn hắn rời khỏi đây.
Khi Vạn Trường Thanh vừa về tới tông môn, chuyện thứ nhất mà hắn làm chính là đi tìm Hạo Thanh.
Sau khi nhìn thấy Hạo Thanh thì liếc hắn một cái, sau đó mắng: “Hạo Thanh, hôm nay ông đây vì ngươi mà mất hết mặt mũi.”
“Làm sao vậy?” Hạo Thanh không hiểu ra sao: “Không phải là ngươi đi gặp tông chủ của Bất Hủ Tông sao?”
“Gặp được, nhưng mà hắn nói lại những lời mà ngươi đã nói hôm đó với ta. Muốn cho ta gia nhập vào Bất Hủ Tông, còn kêu ngươi cũng gia nhập vào.” Vạn Trường Thanh liếc Hạo Thanh một cái, nói: “Ta cũng phục ngươi!”
“Ha ha, chuyện đó có thể trách ta được sao? Như vậy chiêu vừa gặp người là hỏi của ta khiến cho đối phương ấn tượng rất sâu.” Hạo Thanh buồn cười.
Hắn đang tưởng tượng ra sắc mặt của Vạn Trường Thanh lúc đó.
Đoán chừng là xấu hổ muốn chết!
Nghĩ đến đây, Hạo Thanh lại nhịn không được bật cười.
Sau đó nhớ lại chuyện mình nói với tông chủ Bất Hủ Tông, càng nhịn không được.
“Ha ha ha... ta không xong rồi.” Hạo Thanh ôm bụng của mình, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Vạn Trường Thanh liếc nhìn Hạo Thanh như đồ đần một cái, xoay người rời đi.
Hắn không có xem chuyện Ôn Bình muốn lôi kéo hắn là thật.
Cũng không cho rằng Ôn Bình sẽ làm thật.
Sau khi rời khỏi nơi ở của Hạo Thanh, Vạn Trường Thanh tới đại điện, trong đầu toàn là suy nghĩ về lai lịch của Bất Hủ Tông.
Nhất là khi đối phương đã thăm dò hắn rõ ràng nhưng hắn vẫn chỉ biết tông chủ Bất Hủ Tông họ Ôn, hắn càng xúc động và muốn biết rõ lai lịch của Bất Hủ Tông.
Sau khi trở lại chủ điện, Vạn Trường Thanh hỏi trưởng lão: “Liên quan tới lai lịch của Bất Hủ Tông, mấy ngày nay các ngươi tra được chút gì rồi?”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó xử.
“Toàn bộ Bái Nguyệt Thành đều không có một ai biết được Bất Hủ Tông này từ đâu ra, đến đây lúc nào.”
“Không phải chúng ta không muốn tra mà là năng lực có hạn.”
Nghe được mấy kết quả này, Vạn Trường Thanh bất đắc dĩ khoát khoát tay: “Tiếp tục làm việc của các ngươi đi, nhớ theo dõi kỹ Nam Bố giới trong Phong Gian Nguyên, nó có thể mở ra bất cứ lúc nào. Chuyện Bất Hủ Tông ta tự đi thăm dò.”
Vừa định đi, Vạn Trường Thanh có chút không yên lòng, lại căn dặn một câu.
“Phong Gian Nguyên nhất định phải theo dõi chặt chẽ cho ta, nếu xảy ra sai sót thì coi như hai trăm năm nay chúng ta uổng công!”
...
Sau bốn ngày.
Trần Hiết dẫn theo một quyển sổ vội vàng rời khỏi Tẫn Tri Lâu, đi tới Thính Vũ Các của Ôn Bình.
“Tông chủ, xung quanh Tinh Kiếm Sơn, mười bốn thành, bảy mươi hai loại mạch thuật lưu phái, ta đã xếp hạng xong. Đồng thời, còn xếp hạng luôn bảy mươi hai cái thế lực lục tinh này.”
Ôn Bình cầm lấy sổ mà Trần Hiết đưa tới, lật xem.
Trần Hiết nói tiếp: “Bảy mươi hai loại mạch thuật lưu phái, chúng ta tổng hợp chiến tích của người tu luyện ở tất cả cảnh giới trong gần năm mươi năm qua. So sánh những người này, phân tích, sau đó cho ra một cái xếp hạng vô cùng chính xác. Bảy mươi hai cái thế lực lục tinh cũng không ngoại lệ. Tông chủ, nếu như không có vấn đề thì hôm nay ta có thể in ra hàng loạt sau đó truyền bá trong mươi bốn thành này.”
“Làm không tệ.” Ôn Bình tán thưởng một câu, sau đó còn nói: “Chỗ bí thuật này thì cần thay đổi một chút. Công bố một cái cảnh giới mạch thuật hoàn toàn mới trên bảng xếp hạng này.”
“Tông chủ mời nói.”
Ôn Bình nói: “Nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, ngày xưa chỉ có bốn cái cảnh giới này. Tiếp theo thì được tính vào hàng bí thuật. Kể từ hôm nay, sau viên mãn sẽ có thêm hai cái cảnh giới, đăng phong, tạo cực! Cái gọi là bí thuật chỉ là biến hóa sau khi bước vào đăng phong cảnh thôi.”
“Thuộc hạ đi đổi ngay!”
“Đổi xong thì truyền bá ra ngoài luôn, nhớ kỹ phải đánh dấu sáu chữ Bất Hủ Tông Tẫn Tri Lâu.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
...
Lúc chạng vạng tối, sau khi thăng cấp xong một ít kiến trúc, Ôn Bình lại mở danh sách kiến trúc ra.
Lần này, hắn chuẩn bị xây dựng một cái kiến trúc có liên quan tới Pháp Sư Tháp.
Tu luyện ma pháp, mấu chốt nhất chính là tinh thần lực, chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh mẽ thì có thể phóng thích ma pháp mạnh mẽ. Cho nên Ôn Bình chuẩn bị xây dựng một cái kiến trúc liên quan tới tu luyện tinh thần lực.
Tông môn đã phát triển đến bước này, kiến trúc như thế nào không thể thiếu.
Ngự Kiếm Thuật không thể chỉ dừng lại ở giai đoạn ngự kiếm.
Tinh thần lực của người trong tông môn cũng không thể vĩnh viễn dừng lại ở giai đoạn thứ nhất.
Ôn Bình bắt đầu lục lọi trong danh sách kiến trúc.
Sau đó hỏi thăm hệ thống: “Hệ thống, có thể đề cử kiến trúc đặc thù có thể tu luyện tinh thần lực hay không?”
“Với tài lực trước mắt của kí chủ và tông môn giai đoạn hiện nay thì đề cử kí chủ xây dựng Hải Niệm Các.”
Nói xong, tin tức về Hải Niệm Các xuất hiện ở trước mắt.