Trần Hiết giật mình, nói: “Tông chủ, chiêu này đúng là diệu! Hôm nay ta sẽ phái người bắt đầu làm cái bảng xếp hạng này ngay. Tông chủ cho ta thời gian bảy ngày, chắc chắn ta sẽ làm ra một cái bảng xếp hạng mạch thuật lưu phái mà ai cũng tin phục.”
Có Tẫn Tri Lâu tương trợ, có thể nói muốn làm ra được một cái bảng xếp hạng như vậy cũng tương đối nhẹ nhõm. Bởi vì có thể tiết kiệm được rất nhiều quá trình phiền toái.
“Chuyện này giao cho ngươi.”
Ôn Bình bắt đầu tính toán ở trong lòng, đồng thời cũng bắt đầu nghĩ đến nên đối phó với chuyện có thể xảy ra sau đó như thế nào.
Bất Hủ Tông đã bám rễ sinh chồi, diệt Lăng Tiêu Kiếm Phái, binh chiếm lấy vùng đất Tinh Kiếm Sơn này, khi nào bọn họ sẽ quay trở về tìm tới tận cửa. Đồng thời, khi nào thì bên phía quan phương của U Quốc sẽ chú ý tới hắn?
Khi Bách Tông Liên Minh vẫn không có động tĩnh gì, Bái Nguyệt Thành lại cực kỳ náo nhiệt.
Lăng Tiêu Kiếm Phái, đã qua mấy chục năm nhưng vẫn không có mấy người quên được cái tên này. Bây giờ lại có một cái thế lực tên là Bất Hủ Tông mọc lên trên di chỉ của Lăng Tiêu Kiếm Phái, tất cả mọi người cực kỳ tò mò không biết Bất Hủ Tông này ở đâu ra.
Hơn nữa vừa đến thì đã dùng thủ đoạn hung ác mà quỷ dị giết một nhóm tán tu xông sơn môn, chuyện này khiến cho mọi người càng thêm tò mò về lai lịch của Bất Hủ Tông này. Nhưng mà tuy tất cả mọi người đều suy đoán nhưng không ai biết được lai lịch của nó.
Còn mấy người Vạn Trường Thanh của Nghịch Thiên Tông thì sau khi trở lại tông, một bên thì vội vàng chuẩn bị đi vào Nam Bố giới, một bên thì vội vàng quan sát Bất Hủ Tông.
Dù sao bọn họ đều là người cũ của Lăng Tiêu Kiếm Phái, bây giờ di chỉ Lăng Tiêu Kiếm Phái lại có một tông môn mới xây dựng lên, bọn họ đều rất tò mò rốt cuộc Bất Hủ Tông này là một thế lực như thế nào.
Không được mấy ngày thì Vạn Trường Thanh muốn đăng môn bái phỏng một lần, nhưng mà hắn không có cho Hạo Thanh đi theo.
Hạo Thanh tìm đường chết, đứng ngay trước mặt tông chủ người ta nói xấu Bất Hủ Tông, ai biết được đối phương có ghi hận trong lòng hay không?
Khi Vạn Trường Thanh tự mình tới dưới núi Bất Hủ Tông, hắn không có tự tiện đi vào mà chọn chờ.
Dù sao kết cục của người xông vào mấy ngày trước đây vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Vừa chờ đợi một hồi thì chỉ thấy một người từ trên bậc thang đi xuống, diện mạo thanh tú, khí khái hào hùng, mặc dù hắn là nam nhưng cũng không nhịn được mà bị đối phương hấp dẫn. Người đó đi tới trước mặt, nói với hắn một câu: “Vạn tông chủ, tông chủ chúng ta mời!”
“Tông chủ quý tông biết ta sẽ tới?” Vạn Trường Thanh nghi hoặc.
Hắn vừa mới đến vậy mà đã có người tới đón hắn!
Người tới chính là trưởng lão Vân Liêu.
Vân Liêu đáp: “Vạn tông chủ tới thì đương nhiên là tông chủ chúng ta biết.”
“Thực lực tông chủ quý tông đúng là thâm bất khả trắc.” Vạn Trường Thanh cảm thán một tiếng, bởi vì hắn hoàn toàn không có cảm nhận được có cảm giác quét qua xung quanh hắn. Sao đối phương lại biết hắn đến, đúng là khiến cho người ta khó hiểu.
Nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều, chậm rãi đi theo Vân Liêu lên.
Bước một bước vào, Vạn Trường Thanh cảm nhận được Bất Hủ Tông bất phàm.
Dưới cầu thang và trên cầu thang lai hai thế giới.
Quan trọng nhất chính là hoàn toàn không có một chút dáng vẻ của Lăng Tiêu Kiếm Phái ngày xưa.
Núi!
Cây!
Chúng nó hoàn toàn khác.
Giấu nghi hoặc và thấp thỏm trong lòng, Vạn Trường Thanh đi tới trước chủ điện, nhìn thấy chủ điện khí thế bàng bạc thì ngây ngẩn cả người.
Lúc hắn thất thần, Vân Liêu nói với Ôn Bình đang ở trong một cái đình cách đây không xa nói: “Tông chủ, Vạn tông chủ tới.”
“Vạn tông chủ, mời!”
Dứt lời, Vân Liêu rời khỏi đây.
Lúc này, Vạn Trường Thanh nhìn về phía Ôn Bình, khi phát hiện Ôn Bình hoàn toàn giống hệt như những gì mà Hạo Thanh miêu tả thì hắn hơi kinh ngạc. Bởi vì quá trẻ, trẻ đến mức khó có thể tin.
“Vạn tông chủ, ngồi đi...”
Ôn Bình lên tiếng chào.
Vạn Trường Thanh dạo bước đi tới, sau đó hơi khom người, hỏi: “Các hạ biết ta?”
“Biết.” Ôn Bình đáp.
Vạn Trường Thanh nghẹn lời, bởi vì đối phương biết hắn mà hắn lại không hiểu rõ về bất cứ thứ gì trước mặt.
Chuyện này có chút buồn cười.
Sau khi ngồi xuống, Vạn Trường Thanh chỉ có thể chọn tự mình mở miệng hỏi: “Không biết các hạ xưng hô như thế nào?”
“Họ Ôn.”
“Ôn tông chủ... lời ong tiếng ve cũng không nói, hôm nay Vạn mỗ tới là muốn nói cho Ôn tông chủ biết một chuyện.”
“Mời nói.”
“Ôn tông chủ, ngươi có biết bây giờ Tinh Kiếm Sơn thuộc về người nào không?”
“Thuộc về Bất Hủ Tông.”
Vạn Trường Thanh ngây ra một lúc, sau đó lại hỏi: “Ta đổi một cách nói khác, Ôn tông chủ có biết trước kia nó thuộc về người nào không?”
“Biết, Hồng Diệp môn.”
“Cho nên Ôn tông chủ tốn bạch tinh mua mảnh đất này từ trong tay của Hồng Diệp?”
Vạn Trường Thanh rất quan tâm tới chuyện này.
Bởi vì hắn cũng muốn làm như thế.
Mục đích khi Nghịch Thiên Tông thành lập chính là như thế.
Chẳng qua là theo Nghịch Thiên Tông chậm rãi phát triển, mục đích này đã bị hiện thực làm cho mai một.
Ôn Bình lạnh nhạt trả lời một câu: “Không có mua, chẳng qua là thấy chỗ này không tệ nên lập tông ở chỗ này thôi.”
“Ôn tông chủ, vậy ngươi định quy thuận với Hồng Diệp Môn hay là?” Vạn Trường Thanh hỏi ra mục đích cuối cùng của chuyến đi này.
Bởi vì đối với hắn thì Hồng Diệp Môn là địch không phải bạn.
Ôn Bình đáp: “Vạn tông chủ tò mò, ta không có cách nào cho ra giải đáp.”
“Vì sao?”
“Vạn tông chủ hỏi nhiều như vậy, giờ cũng nên đến lượt bổn tông chủ hỏi một chút chứ?”
“Ôn tông chủ muốn biết cái gì, Vạn mỗ chắc chắn biết gì nói nấy.”
Ôn Bình cười hỏi: “Ta muốn biết Vạn tông chủ có hứng thú gia nhập vào Bất Hủ Tông hay không?”
Liên quan tới Vạn Trường Thanh, hắn đã xem tin tức về hắn mấy lần, còn cố ý để cho Trần Hiết điều tra một phen. Cho ra kết luận là người này vô cùng trọng tình, ví dụ như là Lăng Tiêu Kiếm Phái đã mất mấy chục năm, nhưng hắn vẫn đang chăm sóc cố nhân của Lăng Tiêu Kiếm Phái ngày xưa, vì đó mà thành lập nên Nghịch Thiên Tông.