Quát tháo Bái Nguyệt Thành hơn một trăm năm, hắn chưa bao giờ tức giận như vậy, bởi vì chưa bao giờ có người dám xếp hạng mạch thuật lưu phái của gia tộc bọn họ. Làm như là Bất Hủ Tông cao hơn bọn họ một cấp vậy.
Bên cạnh, gia chủ Tào gia Tào Thiên Tuyệt cười cười: “Đan huynh hà tất phải tức giận như vậy, một cái tông môn không rõ lai lịch chỉ trỏ trước mặt chúng ta, vốn là một chuyện buồn cười. Ngươi sẽ không cho là thật đó chứ?”
Đan Hồn đáp: “Lão phu không có cho là thật, nhưng người ở Bái Nguyệt Thành và người một nhà đều tưởng thật. Bây giờ cả ngày chỉ chỉ trỏ trỏ Đoạt Mệnh Liên Hoàn của Đan gia, làm như là Đoạt Mệnh Liên Hoàn của Đan gia ta tệ hại lắm vậy.”
“Ai nói không phải đâu. Lạc Nhật Huy của Tào gia ta lại kém hơn Cổ gia ở Lạc Thủy Thành mười hạng. Hơn nữa cho dù không bằng mạch thuật lưu phái của Cổ gia thì ông đây cũng không cần Bất Hủ Tông hắn tới chỉ trỏ. Lẽ nào bọn họ nghĩ mình là thế lực thất tinh hay sao?” Tào Thiên Tuyệt cũng hừ lạnh một tiếng.
“Đợi gặp được tông chủ Bất Hủ Tông, có thể trực tiếp hạ sát thủ sao? Đã rất lâu rồi ta không có động thủ.” Bên cạnh, gia chủ Phong gia Phong Tiêu Thệ vẻ mặt âm trầm, phun ra một câu lạnh như băng.
“Phong lão đệ, ngươi cứ động thủ đi, hai chúng ta giúp ngươi!”
“Đúng, hai chúng ta giúp ngươi!”
Đan Hồn, Tào Thiên Tuyệt lập tức lên tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ kêu Phong Tiêu Thệ đi theo!
Bởi vì Phong Tiêu Thệ là thằng điên.
Chỉ cần có đối thủ thì hắn sẽ muốn tới liều mạng.
Tôn chỉ trước sau như một, chính là đánh chết đối thủ hoặc là bị đối thủ đánh chết.
Nhưng mà lúc này, đám người Vạn Trường Thanh của Nghịch Thiên Tông đã đến gặp Ôn Bình trước ba nhà.
Ôn Bình nằm trên một thanh kiếm trên bầu trời, ưu nhã giống như thần tiên. Khi đám người Vạn Trường Thanh khống chế yêu vật Dực tộc từ xa nhìn thấy cảnh này thì đều bị kinh ngạc một chút, không khỏi nhìn về phía thứ mà Ôn Bình đang nằm lên.
“Đó là một thanh kiếm chứ?”
“Đúng là một thanh kiếm!”
Mấy tên trưởng lão của Nghịch Thiên Tông thấp giọng bàn luận.
Mới đầu Vạn Trường Thanh định đi tới dưới Tinh Kiếm Sơn xem náo nhiệt, nhưng nửa đường gặp được Ôn Bình, nghi ngờ dừng lại lên tiếng chào: “Ôn tông chủ, sao ngươi lại ở đây?”
Hắn cảm thấy hẳn là Ôn tông chủ trước mắt phải biết chuyện của bọn Đan gia, bởi vì Bất Hủ Tông có Tẫn Tri Lâu.
Nhưng mà tại sao Ôn Bình lại xuất hiện ở đây?
Hắn không hiểu.
Ôn Bình chậm rãi mở mắt ra, đứng dậy: “Hóa ra là Vạn tông chủ, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp...” Vạn Trường Thanh nặn ra một nụ cười, sau đó hỏi: “Ôn tông chủ, ngươi đang làm gì?”
Ôn Bình đáp: “Trong lúc rảnh rỗi, nằm một lát.”
“Ôn tông chủ đúng là có nhã hứng.” Vạn Trường Thanh cười cười, vừa muốn nói chuyện thì thấy Ôn Bình bỗng nhiên nhìn về phía Hạo Thanh.
Hạo Thanh còn cố ý núp ở phía sau hắn, nhưng vẫn bị nhìn thấy.
Ôn Bình cười nói: “Hạo Thanh trưởng lão, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ.”
Hạo Thanh lúng túng từ sau lưng Vạn Trường Thanh đi tới, nói: “Ôn tông chủ, lại gặp mặt. Chuyện lần trước, à ừm, là ta vô tình nói thôi, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, quên đi...”
“Quên không được.” Ôn Bình đáp.
Hạo Thanh cười một tiếng đắng chát, không nói chuyện.
Hắn sợ nói nhiều sai nhiều.
Vạn Trường Thanh vội vàng giúp đỡ nói sang chuyện khác, hỏi: “Ôn tông chủ, ngươi biết đám người Đan gia chứ?”
“Biết một chút.”
“Vậy ngươi đang?”
“Trong lúc rảnh rỗi, nằm ở đây một lát, thuận tiện hỏi bọn họ một chút, tại sao lại có ý kiến với Bất Hủ Thanh Vân Bảng của Bất Hủ Tông ta.”
Khi Ôn Bình nói lời này, hắn vẫn giữ nụ cười, giống như là bằng hữu nói chuyện với nhau.
Lại giống như là nói đùa.
Nói xong, một cự yêu từ phương xa tới gần.
Cự yêu có hình thể khổng lồ, khi bay tới thì tựa như mây đen, sau lưng của nó, ba gia tộc Đan gia đập vào mắt.
Người của Nghịch Thiên Tông nhất thời trợn tròn mắt.
Giờ mới hiểu được hóa ra tông chủ Bất Hủ Tông trước mắt mình không phải đang nói đùa.
Hắn đang đợi mấy người Đan gia thật!
Tông chủ Bất Hủ Tông này cũng lớn gan quá đi chứ?
Vạn Trường Thanh cũng có chút hoảng hốt, vội vàng dẫn theo người mình lui về sau, sợ bị ảnh hưởng đến.
Trước khi đi còn nói một câu: “Ôn tông chủ, bảo trọng!”
Nhưng mà nói xong thì lại hối hận.
Với thủ đoạn của Tẫn Tri Lâu, tông chủ Bất Hủ Tông lại không biết đám người Đan gia sẽ có bao nhiêu người đến sao?
Khi Vạn Trường Thanh vừa đi, đám người Đan gia tới gần.
Đan Hồn không để ý đến đám người Vạn Trường Thanh, chỉ liếc một cái rồi đưa mắt nhìn Ôn Bình đang đứng trên không. Đối với người trẻ tuổi đang đứng trên thân kiếm này, Đan Hồn luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Ngự kiếm phi hành?
Tình huống như thế nào?
“Ngươi là người phương nào?” Không đợi Đan Hồn mở miệng, bên cạnh, Tào Thiên Tuyệt lạnh lẽo hỏi.
Lúc Tào Thiên Tuyệt nói chuyện, Yêu Vương Dực tộc to lớn dưới chân cũng trừng mắt nhìn Ôn Bình, trong mắt lộ ra hung quang. Có vẻ như là nó xem Ôn Bình như một con chó hoang cản đường, nếu không phải chở đám người Đan Hồn thì nó sẽ há mồm nuốt tới.
Ôn Bình trực tiếp dùng một ánh mắt lạnh lùng đáp lại, đồng thời triển khai toàn bộ tinh thần lực ở giai đoạn thứ hai.
Trong nháy mắt, tinh thần lực khổng lồ theo tầm mắt giết đi qua, dọa cho Đại Yêu Dực tộc mới còn hung ác dị thường vỗ cánh loạn xạ, móng vuốt dưới thân cũng không ngừng cào loạn.
Lúc này, sao người trên lưng Đại Yêu còn không biết được người cản đường trước mắt không phải là người tầm thường.
Liếc mắt một cái thì có thể hù sợ Yêu Vương nửa bước Địa Vô Cấm, chỉ sợ thực lực cũng không đơn giản.
Lúc này, bỗng nhiên trong mắt Phong Tiêu Thệ bốc lên hào quang, hỏi: “Các hạ không phải là người ở Bái Nguyệt Thành?”
Trong Bái Nguyệt Thành, bảy thế lực lục tinh kiềm chế lẫn nhau, khiến cho hắn nhiều năm như vậy đều không có ra tay đánh.