Bây giờ đột nhiên nhìn thấy một người ngoài, hơn nữa còn có vẻ như là rất mạnh, sao hắn có thể không xúc động được.
Ôn Bình không có trả lời, chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu: “Nghe nói các ngươi có ý kiến với Bất Hủ Thanh Vân Bảng của tông ta?”
Nụ cười nơi khóe miệng Phong Tiêu Thệ đậm hơn, sau đó nói: “Hóa ra là người của Bất Hủ Tông. Có chút thú vị, xem ra chuyến này không uổng công. Nói đi, ngươi tên là gì?”
Ôn Bình đáp: “Tại hạ là tông chủ Bất Hủ Tông, nghe nói các vị có ý kiến với Bất Hủ Thanh Vân Bảng cho nên ta đứng ở đây đợi các ngươi, bây giờ bổn tông chủ tới. Các vị không ngại nói một chút, các vị có ý kiến gì?”
Đan Hồn hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: “Hóa ra ngươi chính là tông chủ Bất Hủ Tông, hài hước, ngươi dựa vào cái gì mà xếp hạng Đoạt Mệnh Liên Hoàn của Đan gia ta? Chuyện của Đan gia ta cần ngươi khoa tay múa chân hả?”
“Bằng hữu, ngươi không khỏi quá khinh người chứ, cho mình là thế lực thất tinh thì có thể tùy ý khoa tay múa chân với thế lực lục tinh sao?” Tào Thiên Tuyệt cũng đáp lại một câu lạnh như băng.
Bên cạnh, Phong Tiêu Thệ không lên tiếng.
Nhưng đao đã ra khỏi vỏ!
Ôn Bình liếc nhìn người sau lưng cự yêu, sau đó bắt đầu đến: “Ba Địa Vô Cấm, mười lăm nửa bước Địa Vô Cấm... ta không muốn đối địch với các vị, nhưng các vị lại nhất định phải sống mái với ta. Nếu các vị không vừa lòng với Bất Hủ Thanh Vân Bảng, ta đây cũng hết cách, chỉ có thể đưa các ngươi xuống địa ngục.”
Nói xong, Ôn Bình móc đũa phép ra.
Cùng thời khắc đó, vẻ mặt mấy người Đan Hồn và Tào Thiên Tuyệt cũng ngẩn ngơ.
Mọi người đều cho là mình nghe lầm.
Tông chủ Bất Hủ Tông này còn uy hiếp bọn họ trước.
Phong Tiêu Thệ tràn ngập chiến ý, xông thẳng tới, đao trong tay vạch ra một đạo đao khí dài trăm thước trên trời cao. Nhưng mà, mặc dù đao khí nhanh nhưng vẫn thất bại. Khi đao khí đến thì Ôn Bình đã lui vài trăm mét.
Khi Phong Tiêu Thệ chuẩn bị đuổi theo thì Trí Tuệ Chi Thư màu sắc ngũ thải ban lan lại xuất hiện lần nữa.
Toàn bộ bầu trời trở nên vô cùng xán lạn và mỹ lệ.
Khiến cho người xem tâm thần thanh thản.
“Đây là thứ gì?”
“Thật đẹp!”
Những cường giả nửa bước Địa Vô Cấm trên lưng cự yêu nhịn không được mà cảm thán một tiếng.
Phong Tiêu Thệ quay đầu lườm bọn họ một cái, sau đó muốn tiếp tục đuổi theo Ôn Bình: “Giả thần giả quỷ!”
Nhưng trong khoảnh khắc khi hắn nói xong, tử khí nồng đậm dập dờn trên bầu trời, ngay trước người Ôn Bình, Đọa thiên sứ lại từ trong vong linh địa ngục đi tới, chậm rãi xuất hiện ở trên bầu trời Triều Thiên Hạp.
Cánh đen dang ra, mang tới đêm tối vô biên.
Trong chớp mắt, trời tối.
Đan Hồn sửng sốt một chút, định thần nhìn lại: “Đây là yêu vật gì?”
“Không cần biết hắn là cái gì, đồng loạt ra tay giết hắn!” Lúc này, Tào Thiên Tuyệt đã mở ra mạch môn màu đỏ thắm.
Trong khoảnh khắc mạch môn mở ra, một rặng mây đỏ bay lên trong bóng đêm, giống như ráng chiều lúc mặt trời hạ xuống.
Nó lại có thể xua tan hắc ám.
“Ngươi cũng điên cuồng lắm, chúng ta còn chưa tới Bất Hủ Tông ngươi mà ngươi lại chặn chúng ta ở nửa đường. Ta cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc ngươi có bản lãnh gì!” Tào Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng, mạch môn chấn động.
Rặng mây đỏ vô biên lập tức đánh tới chỗ Ôn Bình.
Phong Tiêu Thệ dẫn đầu, bốn cái mạch môn màu vàng kim theo tiếng mà mở ra, sau đó vung đao xông về phía Đọa thiên sứ.
“Ác Lai!”
Đọa thiên sứ mở miệng nói tiếng người, rút Ác Lai Kiếm của mình từ trong bóng tối ra, sau đó cũng giết thẳng tới.
Trong chớp mắt, kiếm của Đọa thiên sứ đỡ lấy đao của Phong Tiêu Thệ, trong nháy mắt khi chạm vào Phong Tiêu Thệ thì tử khí khổng lồ bùng nổ, như sóng đánh đánh cho Phong Tiêu Thệ bay ra.
Liên tục lui gần trăm mét, lúc này Phong Tiêu Thệ mới ổn định thân hình.
“Thật mạnh, ta rất thích!” Phong Tiêu Thệ nhếch miệng cười một tiếng, sau đó, theo một tiếng mạch môn nổ vang, hắn lại nâng đao lên bổ xuống.
Mạch thuật lưu phái của Phong gia, Phong Tầm Trảm!
Khi đao rơi, hư ảnh một thanh kim sắc đại đao lập tức ngưng tụ lại, sau đó bị Phong Tiêu Thệ bổ về phía Đọa thiên sứ. Lúc này, Tào Thiên Tuyệt cũng đã giết tới, đưa tay một cái, đánh ra một cái biển lửa, chiếu đỏ nửa bầu trời.
Lúc này chỉ có Đan Hồn còn chưa ra tay, bởi vì hắn cho rằng có hai người Phong Tiêu Thệ và Tào Thiên Tuyệt là đủ rồi.
Hắn chuẩn bị đi đối phó tông chủ của Bất Hủ Tông đó!
“Để cho ta tới gặp ngươi một lần!” Đám người mà Đan Hồn dẫn theo lập tức vọt tới chỗ Ôn Bình.
Ngay lúc đó, đám người vốn theo sau từ khi còn ở Bái Nguyệt Thành cũng chậm rãi đi tới.
Bọn họ vốn nghĩ đến để xem trò vui.
Nhìn thử xem đám người Đan gia tìm Bất Hủ Tông tính sổ như thế nào.
Nhưng mà mới đi theo không được bao lâu thì nhìn thấy Trí Tuệ Chi Thư hoa mỹ, lập tức bị hấp dẫn tới.
“Bọn họ đang đánh nhau với ai vậy?”
“Nói nhảm, không phải Bất Hủ Tông thì còn là ai nữa?”
“Má ơi, cả một khu vực đó đều đen lại... ta hấy được, đó là gia chủ Phong gia Phong Tiêu Thệ, một người khác là gia chủ Tào gia chúng ta, Tào Thiên Tuyệt. Hả? Người mọc ra cánh đen đó thì hẳn là người của Bất Hủ Tông chứ?”
“Các ngươi nhìn đằng sau, quyển sách ngũ thải ban lan đó là mạch thuật gì?”
“Không biết, hẳn là do bên phía Bất Hủ Tông thả ra. Bất Hủ Tông lai lịch không rõ, mạch thuật mà sử dụng thì đương nhiên là chúng ta không nhận ra được rồi... sao bên phía Bất Hủ Tông chỉ có một ngươi như vậy?”
Mọi người định thần nhìn lại, sau đó thì thấy Ôn Bình phía sau, còn có đám người Đan Hồn đang vọt tới chỗ hắn.
“Bất Hủ Tông chỉ có hai người thôi sao?”
“Hai người của Bất Hủ Tông xui xẻo như vậy sao, bị gia chủ chúng ta phát hiện ở nửa đường.”
Lúc này, người trong Bái Nguyệt Thành tản ra bốn phía, tự mình tìm một vị trí có thể xem tốt hơn, lấy cả bàn ghế ra.