Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 878 - 【Vip】 Sự Kiện Lệnh Bài (2)

【VIP】 Sự kiện lệnh bài (2) 【VIP】 Sự kiện lệnh bài (2)

Mười mấy người tranh thủ tăng tốc độ, nhưng bởi vì vách đá gần như là thẳng tắp, muốn mượn lực nhảy lên thì gần như là không thể, hơn nữa có thể đạp hụt bất cứ lúc nào, cho nên muốn tăng tốc độ thì cũng bất lực.

Cứ như vậy, tất cả mọi người hoảng hốt.

Bởi vì Cửu Quy Hổ có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Có thể gặp được một lần thì đã may mắn lắm rồi, nếu bí người cướp trước thì bọn họ hối hận xanh ruột mất.

Trong lúc bọn họ ồn ào truy đuổi Dương Nhạc Nhạc thì Dương Nhạc Nhạc tỉnh táo lại sau cơn vui sướng khi tìm được lệnh bài, đưa mắt nhìn đám người rối bời dưới chân, không khỏi nhướng mày: “Những người này đang làm gì?”

Thu tầm mắt lại, Dương Nhạc Nhạc tiếp tục bò tới phía lệnh bài.

Chậm rãi tăng tốc!

Lệnh bài!

Ta đến rồi!

Nhưng mà Dương Nhạc Nhạc vừa gia tốc, mấy người phía dưới càng gấp gáp hơn.

“Hắn gia tốc!”

“Xong, hắn sắp đến đỉnh vách đá rồi.”

“Mau đuổi theo đi, các ngươi đang làm gì đó?”

Mười mấy người ồn ào, tranh thủ tăng tốc, có người móc đao ra cắm vào vách đá để leo lên dễ hơn.

Nhưng mà Dương Nhạc Nhạc cách đỉnh vách đá chỉ có một trượng.

“Bằng hữu, chúng ta có thể thương lượng!”

“Có thể thương lượng!”

“Ta... ra bạch tinh, ta mua!”

“Có nghe hay không, ta mua, ta mua, ngươi muốn bao nhiêu bạch tinh?”

“Ngươi muốn bao nhiêu ta cho bấy nhiêu.”

Mắt thấy Dương Nhạc Nhạc đã trèo lên đỉnh vách đá, thiếu niên dẫn đầu mười mấy người hoảng hốt.

Dương Nhạc Nhạc nghe người phía dưới kêu lên thì lập tức vui vẻ, nói: “Muốn mua? Ngươi có nhiều bạch tinh như vậy sao?”

Lệnh bài này chính là kỳ ngộ để cho tinh thần lực bước vào giai đoạn thứ hai!

Chỉ cần tinh thần lực bước vào giai đoạn thứ hai thì có thể sử dụng ma pháp tứ giai, chưởng khống lực lượng Địa Vô Cấm.

Bao nhiêu bạch tinh cũng không bán!

“Cho ta mười vạn bạch tinh ta cũng không bán, các ngươi tính hay lắm!” Dương Nhạc Nhạc trả lời một câu, vội vàng đi lên, tầm mắt khóa chặt lệnh bài cắm trong khe đá cách đây không xa.

Lúc này, mười mấy người đó cũng leo lên, sau đó trơ mắt nhìn Dương Nhạc Nhạc đi lên...

Sau khi đi lên, lại nhặt lấy một cái lệnh bài không đáng chú ý, nắm chặt trong tay.

Ngay cả sào huyệt của Cửu Quy Hổ ở bên trái nhưng Dương Nhạc Nhạc nhìn cũng không nhìn lấy một cái.

Mười mấy người lập tức trợn tròn mắt.

Sau đó trơ mắt nhìn Dương Nhạc Nhạc nắm chặt lệnh bài, bảo vệ như một cái bảo bối, sau đó rút kiếm ra, dáng vẻ như muốn liều mạng, đồng thời nhanh chóng vọt tới chỗ hắn trèo lên.

Cuối cùng nhảy xuống.

Nhảy rất dứt khoát!

Mọi người bối rối, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, không khỏi nhìn sào huyệt của Cửu Quy Hổ bên cạnh một chút, nơi đó còn có mấy con con non Cửu Quy Hổ màu lửa đỏ đang nãi thanh nãi khí kêu to.

Trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên làm gì.

“Hắn mới cầm lấy thứ gì.”

“Hình như là một cái lệnh bài.”

“Vậy chúng ta đuổi theo lệnh bài hay là...”

“Đuổi theo? Lệnh bài đó là cái gì ta cũng không biết.”

“Có muốn đuổi theo hỏi một chút hay không?”

“Hình như hắn đã chạy xa.”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Đuổi theo lệnh bài hay là đi vào sào huyệt cướp con non với con Cửu Quy Hổ đó?

Trong lúc bọn họ đang do dự, không biết bước kế tiếp nên làm cái gì thì Dương Nhạc Nhạc đã cầm lệnh bài rời khỏi Cửu Quy Cốc.

Dương Nhạc Nhạc nhìn lệnh bài trong tay, càng không ngừng cảm thán.

Hắn là đại sư huynh ở Bất Hủ Tông, nhưng lại không phải là đệ tử mạnh nhất trong Bất Hủ Tông.

Bây giờ hắn thân làm đại sư huynh, cuối cùng cũng đến thời rồi!

“Bọn họ không có đuổi theo ra?”

Dương Nhạc Nhạc quay đầu nhìn lại mấy lần, thấy không ai đuổi theo ra thì mới yên lòng lại.

Lúc này, mấy người tìm Cửu Quy Hổ đó, trong ngực ôm con non Cửu Quy Hổ, nhưng mà đột nhiên lại cảm thấy không còn hào hứng nữa. Bởi vì bọn họ luôn cảm thấy bọn họ mất thứ quan trọng hơn.

“Rốt cuộc thì lệnh bài đó là cái gì?”

“Hẳn là rất quý giá, hình như ta nghe hắn nói là một trăm ngàn bạch tinh cũng không bán.”

“Lúc ấy chúng ta nên đuổi theo cướp lệnh bài, bắt Cửu Quy Hổ gì chứ.”

Cuối cùng, mọi người chỉ đành ôm Cửu Quy Hổ, mất mác rời khỏi Cửu Quy Cốc, về tới Bái Nguyệt Thành.

Trong đó, tên thanh niên dẫn đầu là người của Lạc gia. Hơn nữa thân phận địa vị của hắn trong Lạc gia cũng không thấp, tộc trưởng đương nhiệm của Lạc gia là Lạc Thâm chính là gia gia của hắn.

Về đến nhà, hắn lập tức nói lại chuyện không bình thường này lại cho người trong nhà.

Lạc Thâm lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

“Xem ra lệnh bài đó còn trân quý hơn đồ trong Nam Bố giới!”

Nếu như không phải thì tại sao Bất Hủ Tông lại không có hứng thú với Nam Bố giới, chỉ phái người tìm lệnh bài gì đó trong Phong Gian Nguyên?

Lúc này, Lạc Thâm hạ lệnh: “Tạm hoãn đi vào Nam Bố giới, tất cả mọi người tìm lệnh bài trong Phong Gian Nguyên cho ta! Vẫn là câu nói đó, gặp được người của Bất Hủ Tông thì tuyệt đối không nên xảy ra xung đột.”

Sau khi Lạc Thâm hạ lệnh, mấy nhà khác nhận được tin tức thì cũng vội vàng hạ mệnh lệnh y như vậy.

Nương theo mệnh lệnh của sáu đại thế lực lục tinh, trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong Bái Nguyệt Thành đều biết chuyện liên quan tới lệnh bài.

Bất Hủ Tông là thế lực như thế nào?

Xem tình huống trước mắt thì bọn họ còn mạnh hơn bất kỳ một thế lực lục tinh nào.

Bọn họ ngay cả Nam Bố giới cũng chướng mắt nhưng lại phái người đi tìm lệnh bài. Rõ ràng là lệnh bài trọng yếu hơn đồ vật trong Nam Bố giới nhiều.

Đến lúc này, đầu đường cuối ngõ, cho dù là tán tu hay là người của các thế lực lớn đều bỏ ý nghĩ đi Nam Bố giới.

Khi gặp được bằng hữu còn kiên trì đi Nam Bố giới thì những người này không thể nín được, cười rộ lên.

“Vương huynh, không phải đâu, ngươi còn muốn đi Nam Bố giới?”

“Có vấn đề gì không?”

“Ngươi đi Nam Bố giới, ngươi tự tin ngươi có thể tranh lại những thế lực lớn đó? Ngươi không có nhận được tin tức sao, người của Bất Hủ Tông đang điên cuồng tìm lệnh bài trong Phong Gian Nguyên, nghe nói lệnh bài đó có thể mở ra bảo tàng khổng lồ.”

Bình Luận (0)
Comment