Hơn nữa, xếp ở vị trí thứ bảy mươi là vì tộc trưởng Đan gia đã bỏ mình, mặc dù Đan gia vẫn còn được xem là thế lực lục tinh nhưng đã không có thực lực của thế lực lục tinh.
Vừa nghĩ tới đó, vẻ mặt tộc trưởng Khanh gia trở nên rất khó coi.
“Tẫn Tri Lâu của Bất Hủ Tông muốn làm cái gì! Chỉ trỏ mạch thuật lưu phái của chúng ta thì cũng thôi đi, bây giờ còn phải xếp hạng những thế lực chúng ta!”
Tộc trưởng Khanh gia vỗ bàn một cái, giận đứng lên.
Hắn nhịn không được!
Cùng lúc đó, khi lãnh tụ của mấy nhà thế lực lục tinh khác nhìn thấy Bất Hủ Thanh Vân Bảng mới nhất thì có người hết sức kinh hỉ, có người sắc mặt không dễ nhìn chút nào.
Xếp hạng cao thì đương nhiên là vui vẻ.
Mà xếp hạng thấp thì rất khó chịu.
Ngày xưa còn có thể che che giấu giấu, giả bộ như mình rất mạnh, nhưng bây giờ lại xếp hạng. Ai mạnh ai yếu trở nên vô cùng rõ ràng sáng tỏ, rốt cuộc giả không được.
Xếp hạng thấp, tỉ như Tào gia, tức thì tức nhưng lại không thể làm gì được?
Người có ý kiến trước đó đã bị mất mạng, hắn cũng suýt chút nữa là góp vào đó.
Mặc dù không chết nhưng phải trả một cái giá lớn hai trăm ngàn bạch tinh.
Bất đắc dĩ, Tào Thiên Tuyệt chỉ đành đi một lượt mấy nhà khác, sau đó phân tích lợi và hại trong đó ra. Nếu còn tiếp tục như thế, để mặc cho Bất Hủ Tông muốn làm gì thì làm thì sau này cuộc sống của bọn họ sẽ không dễ chịu.
Tục ngữ nói, cường long không ép địa đầu xà.
Nhưng mà bây giờ Bất Hủ Tông đã có khuynh hướng đạp bọn họ ở dưới chân.
Thế là sáu nhà thế lực lục tinh lại tụ họp lại, nhưng mà thương lượng nửa ngày nhưng vẫn không ai nghĩ ra được cách gì.
Cuối cùng, vẫn là Lạc Thâm nghĩ ra một cách, nếu không thể hủy diệt Bất Hủ Thanh Vân Bảng này thì chỉ có thể tìm cách khác ác tâm Bất Hủ Tông một phen, ngăn chặn bước phát triển của bọn họ.
“Truyền lệnh xuống, không thể để cho Bất Hủ Tông tìm được thêm lệnh bài trong Phong Gian Nguyên nữa, cho dù là ai lấy cũng được, trừ Bất Hủ Tông ra.”
Sau khi thương lượng xong, Lạc Thâm là người đầu tiên hạ lệnh!
Lần này, Lạc Thâm không có nhấn mạnh không thể xung đột với Bất Hủ Tông nữa.
Không phải hắn quên nhấn mạnh mà là hắn đã không muốn nhấn mạnh nữa.
Nếu xung đột thì xung đột đi!
Lẽ nào Bất Hủ Tông sẽ vì mấy đệ tử bị thương mà khai chiến với thế lực lục tinh sao?
Lạc Thâm ra lệnh một cái, tộc trưởng của năm nhà thế lực lục tinh khác cũng dồn dập hạ lệnh theo, đồng thời điều động càng nhiều nhân thủ đi vào Phong Gian Nguyên.
Mục tiêu của mọi người chỉ có một.
Đó chính là không để cho Bất Hủ Tông lấy được một cái lệnh bài nào cả!
Cho dù để cho những tán tu lấy được những lệnh bài đó thì cũng không thể để cho người của Bất Hủ Tông lấy được!
Sau khi phát lệnh, sáu người bắt đầu thương lượng chuyện phân phối địa vực tìm tòi trong Phong Gian Nguyên.
Mấy người Lạc Thâm cũng biết, nếu như mù quáng tìm, không có một cái kế hoạch hoàn thiện thì sẽ bị Bất Hủ Tông lợi dụng sơ hở.
Chỉ có người của sáu nhà như một tấm lưới, vung ra trong Phong Gian Nguyên, như vậy mới khiến cho người của Bất Hủ Tông tốn công vô ích.
“Hai nhà các ngươi phụ trách đông bộ Phong Gian Nguyên. Khanh gia phụ trách tây bộ, không phải các ngươi vừa thu không ít người sao? Tào gia, Phong gia, các ngươi chia nhau nam bộ, bắc bộ. Lạc gia ta tìm ở trung bộ.” Lạc Thâm vách ra năm khu vực trên bản đồ Phong Gian Nguyên, sau đó viết tên của từng thế lực lên trên đó.
Mọi người gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Cuối cùng, Lạc Thâm nói: “Nhớ một câu, người của Bất Hủ Tông, một người cũng không thể chết.”
Năm người gật gật đầu.
Bọn họ biết, chỉ cần người của Bất Hủ Tông không chết thì Bất Hủ Tông sẽ không có lý do gì mà khai chiến với bọn họ.
Không ai sẽ ngốc đến vì đệ tử tông môn bị thương, sau đó gióng trống khua chiêng khai chiến với thế lực lục tinh?
Khi chuyện thương lượng không sai biệt lắm thì Phong Tiêu Thệ bỗng nhiên hỏi một câu: “Nếu chúng ta cướp được những cái lệnh bài không biết dùng để làm gì đó thì nên xử lý như thế nào?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Không thể nín được, cười rộ lên, nhìn Phong Tiêu Thệ nhìn đang nhìn đồ đần.
Lạc Thâm cũng cười theo, sau đó giải thích: “Rất đơn giản, chúng ta nắm thứ bọn họ muốn ở trong tay. Như vậy thì chúng ta có quyền chủ động, có thể đàm phán với Bất Hủ Tông, chia một chén canh.”
Tào Thiên Tuyệt cũng nói: “Phong huynh, ngươi và ta đều phải cho Bất Hủ Tông hai trăm ngàn miếng bạch tinh, không thể cho không chứ?”
Phong Tiêu Thệ giật mình, gật đầu nói: “Vậy thì ta tự mình đi Phong Gian Nguyên một chuyến, thử xem có thể tìm thêm mấy cái lệnh bài hay không.”
Vừa dứt lời, mọi người cười lên ha hả.
“Phong huynh, nếu ngươi đi tìm thì mục tiêu quá lớn. Mấy ngày nay, Phong Gian Nguyên cũng không chỉ có mình người trong Bái Nguyệt Thành chúng ta tới đó.” Lạc Thâm dứt lời, vừa muốn nói tiếp thì ngoài cửa có tiếng báo.
“Tộc trưởng, Bái Nguyệt Thành có biến.” Người nhà họ Lạc vội vàng tới, đứng ngoài cửa, nói vội.
Nụ cười trên mặt mấy người Lạc Thâm hơi cứng lại.
Lạc Thâm ôm một bụng nghi hoặc đi qua mở cửa, dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người tới nói: “Tộc trưởng, ngài ngẩng đầu nhìn một chút thì biết. Tông chủ Bất Hủ Tông dùng mạch khí ngưng chữ, viết một hàng chữ trên bầu trời Bái Nguyệt Thành!”
Lúc này, biểu cảm trên mặt Lạc Thâm hơi đổi, vội vàng hai, ba bước đi ra ngoài, đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng mà vừa nhìn thì vẻ lo lắng trên mặt không còn sót lại chút nào.
“Lạc huynh?”
Mấy người Tào Thiên Tuyệt cũng vọt ra.
Đập vào mắt là dòng chữ màu lam trên bầu trời.
“Cho dù là ai, chỉ cần tìm được một viên Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh là có thể gia nhập Bất Hủ Tông tu luyện ma pháp. Thời gian hiệu lực: Bảy ngày!”
Khi mọi người người đang có mặt ở đây ngẩng đầu lên nhìn, Lạc Thâm bỗng nhiên thoải mái cười ha hả: “Quả nhiên không ngoài sở liệu của chúng ta, khát vọng của Bất Hủ Tông với Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh hơn xa Nam Bố giới. Ma pháp một chiêu là có thể miểu sát Địa Vô Cấm, tông chủ Bất Hủ Tông vì Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh mà chịu lấy ra làm ban thưởng.”