Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 889 - 【Vip】 Dạy Dỗ Đoàn Hồn Sơn Tự Đại

【VIP】 Dạy dỗ Đoàn Hồn Sơn tự đại 【VIP】 Dạy dỗ Đoàn Hồn Sơn tự đại

Nếu còn để cho Đoàn Hồn Sơn tiếp tục nữa thì nói không chừng Ngôn Sinh sẽ bị cướp đi.

Khi Ôn Bình ngự kiếm bay xuống, Ngôn Sinh đang lo lắng tự hỏi lòng: “Vậy thì phụ mẫu ta có thể đi đâu được?”

Đoàn Hồn Sơn an ủi: “Nếu không ở Lạc gia thì dễ tìm. Bổn tọa đi tìm với ngươi!”

Lạc Thâm vẫn khí định thần nhàn, hơi khom người, nói: “Cung tiễn tiền bối... nếu có nhu cầu, từ trên xuống dưới Lạc gia nhất định sẽ hết sức giúp đỡ, để bù đắp tội lỗi mà nghịch đồ này của ta đã phạm!”

“Lạc Thâm, ngươi cũng rất ác độc!” Đoàn Hồn Sơn khẽ cười một tiếng, sau đó muốn dẫn Ngôn Sinh rời khỏi đây.

Hắn cũng không còn lý do để tức giận với Lạc Thâm nữa.

Đã chặt tay nhận sai, cũng đã nể mặt.

Coi như Nam Hoa Môn hắn mạnh mẽ tới cỡ nào, Đoàn Hồn Sơn hắn mạnh mẽ tới đâu thì cũng không thể ra tay đối phó Lạc Thâm một cách vô lý được, dù sao đối phương cũng là một cái thế lực lục tinh, thuộc về U Quốc!

Biểu cảm của Lạc Thâm trước sau như một, đáp: “Đệ tử làm sai, người làm sư phụ như ta thì phải chịu trách nhiệm với những gì hắn làm. Ta còn phải cảm ơn ơn không giết nghịch đồ này của tiền bối, sau này sẽ gặp mặt cảm ơn!”

Đoàn Hồn Sơn xem như không nghe thấy, quay người muốn rời khỏi đây.

Đương nhiên, những lời này là Lạc Thâm cắn răng nghiến lợi nói.

Lúc này, người Lạc gia đều không nói một lời, mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng bất lực.

Bọn họ ghi nhớ nổi nhục ngày hôm nay.

Cũng ghi nhớ Đoàn Hồn Sơn!

Đúng lúc này, một giọng nói từ trên bầu trời vọng xuống.

“Ngôn Sinh, bây giờ phụ mẫu của ngươi đang ở Bất Hủ Tông, rất an toàn.”

Ngôn Sinh nghe vậy thì vội ngẩng đầu nhìn lên trên, khi thấy Ôn Bình đang từ không trung chậm rãi rơi xuống thì trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Đây không phải là vị tiền bối đã giúp hắn hôm đó sao?

Vị tiền bối này lại là người của Bất Hủ Tông.

Ngôn Sinh cả kinh nói: “Tiền bối!”

Ôn Bình ôn hòa cười một tiếng, biết mà còn hỏi: “Yên tâm đi, bây giờ phụ mẫu ngươi hết sức an toàn. Sao rồi, lấy được Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh không?”

“Tiền bối, ta lấy được!”

Lúc này, Ngôn Sinh móc lệnh bài ra, giơ lên trước mặt mọi người.

Thấy cảnh này, người Lạc gia đều run lên, đó chính là Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh mà bọn họ muốn tìm!

Nhìn Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh, trong lòng Lạc Thâm đắng chát.

Ngôn Sinh vốn nên là người của hắn!

Đáng tiếc!

Nhưng khi nghe Đoàn Hồn Sơn nói chuyện thì cay đắng trong lòng Lạc Thâm chậm rãi biến mất không ít.

“Ngươi chính là người của Bất Hủ Tông!”

Trong giọng nói của Đoàn Hồn Sơn có chút bất thiện.

Thấy thế, Lạc Thâm lập tức vui vẻ.

Mặc dù hắn không thể đạt được Ngôn Sinh nhưng để cho Đoàn Hồn Sơn xảy ra xung đột với tông chủ Bất Hủ Tông, đối với hắn thì đây cung là một chuyện vui.

Thiên tài trời sinh song dị mạch, cho dù người khiêm tốn tới đâu thì chắc chắn cũng tranh đầu rơi máu chảy.

Hai hổ tranh chấp, chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương!

Lạc gia có thể làm ngư ông đắc lợi.

Lạc Thâm không thèm để ý thương thế trên vai mình, nói: “Đoàn tiền bối, vị này chính là tông chủ Bất Hủ Tông, chiếm lấy di chỉ Lăng Tiêu Kiếm Phái.”

Đoàn Hồn Sơn nói: “Hóa ra chính là ngươi! Không thể không nói, lá gan ngươi đúng là không nhỏ. Ngươi có biết tại sao nhiều năm như vậy cũng không ai dám ngấp nghé di chỉ Lăng Tiêu Kiếm Phái hay không?”

Ôn Bình không có trả lời mà đưa mắt nhìn Lạc Thâm.

Thấy vẻ đắc ý trên mặt Lạc Thâm, Ôn Bình không khỏi cười lạnh một cái.

Chút kế vặt này của Lạc Thâm, sao hắn lại nhìn không thấu được.

Nhưng mà suy cho cùng thì Lạc Thâm không đáng chú ý chút nào, chút thủ đoạn nhỏ này không có tác dụng gì với hắn.

Đưa mắt nhìn Đoàn Hồn Sơn, mặc dù Đoàn Hồn Sơn nói chuyện có chút bất thiện, nhưng trong lòng có ý muốn chiêu hiền, Ôn Bình cũng không có tức giận, tiếp tục tâm bình khí hòa nói: “Không biết, cũng không muốn biết. Cũng là ngươi, Đoàn Hồn Sơn... bổn tông chủ có nghe nói về ngươi. Trung cảnh vô địch, rất không tệ.”

“Bổn tọa trung cảnh vô địch, thế nhân đều biết. Thế nhưng bổn tọa cảm thấy có vẻ như ngươi thật sự không biết Hồng Diệp Môn mạnh mẽ đến mức nào.”

Đoàn Hồn Sơn nghĩ nếu như Bất Hủ Tông biết Hồng Diệp Môn mạnh mẽ thì cũng không dám chiếm lấy di chỉ Lăng Tiêu Kiếm Phái.

Bất Hủ Tông dám chiếm lấy di chỉ Lăng Tiêu Kiếm Phái, như vậy chứng tỏ bọn họ cũng không biết Hồng Diệp Môn mạnh cỡ nào.

Ôn Bình không để ý chút nào, nói: “Hồng Diệp Môn cũng được, Thanh Diệp Môn cũng được.”

“Đúng là vô tri!”

Đoàn Hồn Sơn chế nhạo một tiếng.

Hắn vừa nói ra câu này, biểu cảm của Ôn Bình trở nên hơi vi diệu.

Nhưng mà vẫn không thấy khó chịu.

Dù sao Đoàn Hồn Sơn ở trong giếng đã lâu, tầm mắt cũng bị trói buộc.

Ôn Bình đổi giọng nói: “Ngôn Sinh, bổn tông chủ quan sát ngươi rất lâu. Trước kia ngươi biết ẩn nhẫn, biết buông bỏ nhưng vẫn thiếu dũng khí. Nếu như chuyện gì cũng lo trước lo sau thì tương lai chắc chắn sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Cho nên mặc dù ngươi có thiên phú cao nhưng ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện chiêu ngươi vào Bất Hủ Tông. Nhưng mà thấy ngươi quả cảm tranh đoạt Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh, ngươi để cho ta thấy được một mặt khác của ngươi. Bây giờ ta không thể không thừa nhận tương lai ngươi có hi vọng, cũng đủ tư cách vào Bất Hủ Tông ta.”

“Tông chủ quá khen.” Mặc dù ngoài miệng Ngôn Sinh khiêm tốn nhưng trong lòng lại cực kỳ hưng phấn, vui vẻ khi đạt được ước muốn.

Sau đó muốn móc lệnh bài bên hông ra.

Nhưng mà, Đoàn Hồn Sơn lại ngăn hắn lại: “Đừng đưa Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh cho hắn, thứ này vô cùng trân quý, cho dù là cho bất cứ thế lực lục tinh nào thì đều có thể đổi lấy không ít thứ, đưa cho hắn thì chỉ đổi được một cơ hội vào tông. Tiểu tử thúi, ngươi không cảm thấy cuộc mua bán này rất lỗ hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment