Bái Nguyệt Thành.
Ngôn Sinh vội vàng về đến nhà, chuẩn bị nói chuyện lấy được lệnh bài cho phụ mẫu, chia sẻ vui sướng.
Nhưng mà sau khi về đến nhà, trong nhà trống rỗng.
Không có một ai!
“Phụ thân!”
“Mẫu thân!”
Ngôn Sinh vội vàng chạy tới mấy nhà kế bên, muốn hỏi hỏi hàng xóm coi có nhìn thấy phụ mẫu hắn hay không, nhưng mà chỉ nhận được những cái lắc đầu.
Cùng lúc này, trong ngõ nhỏ, một nam tử hai mắt như câu đang từng bước từng bước đi tới.
Người này chính là Lạc Không.
Hắn đã chờ Ngôn Sinh ở đây rất lâu, chỉ chờ Ngôn Sinh tự chui đầu vào lưới!
Lúc này, trong mắt Lạc Không chỉ có Ngôn Sinh, theo hắn chậm rãi tới gần, bước chân cũng dần nhanh hơn. Sau đó, trong nháy mắt gia tốc tới mức cao nhất, vọt tới chỗ Ngôn Sinh ngoài phòng.
Sát ý khiến cho người ta sợ hãi lập tức bao phủ tới, dọa cho Ngôn Sinh giật mình nhanh chóng lui về sau.
Nhưng mà, đúng lúc này, Lạc Không dừng bước.
Hắn bị người bóp cổ họng!
Hai con ngươi vốn sắc bén của Lạc Không tràn ngập hoảng sợ, bởi vì hắn hoàn toàn không thấy rõ người này tiếp cận mình như thế nào. Nhưng mà hắn có thể khẳng định, người trước mắt mạnh hơn sư phụ hắn nhiều lắm!
Người này chính là Đoàn Hồn Sơn.
Đoàn Hồn Sơn ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Lạc Thâm là gì của ngươi?”
Con ngươi Lạc Không co rụt lại, hắn không biết người trước mắt, nhưng đối phương lại liếc mắt một cái là biết ngay hắn là người Lạc gia.
“Ta không biết Lạc Thâm!”
“Bổn tọa còn không đến mức nhận lầm Thanh Trầm Quyết của Lạc gia.”
“Đi chết đi!”
Lạc Không vô cùng quả quyết, lập tức tự bạo mạch môn.
Nhưng mà dù sao thì thực lực giữa hai bên cũng chênh lệch nhau, Lạc Không vừa định tự bạo mạch môn thì Đoàn Hồn Sơn chỉ dùng một tay là có thể phong bế được mạch môn của Lạc Không, sau đó một quyền đánh ngất hắn.
“Đa tạ tiền bối.” Ngôn Sinh tỉnh táo lại, vội vàng cảm ơn.
Đoàn Hồn Sơn nói: “Người muốn giết ngươi cũng không ít, suy nghĩ thêm một chút, gia nhập vào môn hạ của bổn tọa không. Nếu như ngươi đồng ý, bổn tọa có thể giết luôn cả gia chủ Lạc gia Lạc Thâm đó. Giết gà dọa khỉ, cam đoan sau này sẽ không có ai dám động tới ngươi!”
“Cảm ơn ý tốt của tiền bối... chẳng qua là tại sao Lạc gia phải giết ta? Chúng ta không oán không cừu?”
Ngôn Sinh rất khó hiểu.
Muốn giết hắn thì phải là người của Lư gia mới đúng chứ?
Đoàn Hồn Sơn khẽ cười một tiếng, nói: “Bởi vì ngươi nhỏ yếu, cho nên bọn họ không kiêng nể gì cả. Vẫn là câu nói đó, gia nhập vào môn hạ của bổn tọa, sau này sẽ không ai dám động tới ngươi. Rất có thể cha mẹ của ngươi cũng bị bọn họ bắt đi.”
“Phụ thân mẫu thân...” Ngôn Sinh lo lắng.
Đoàn Hồn Sơn mừng thầm trong lòng: “Không sao, nếu như bọn họ dám đả thương cha mẹ ngươi, Lạc Không sẽ chôn theo. Bổn tọa dẫn ngươi đi tìm Lạc Thâm đó!”
“Đa tạ tiền bối!”
Ngôn Sinh mừng rỡ.
Thấy thế, Đoàn Hồn Sơn cũng vừa lòng gật gật đầu.
Hắn sợ nhất là Ngôn Sinh không nhận sự trợ giúp của mình.
Một khi Ngôn Sinh nhận sự trợ giúp của mình thì chuyện thu đồ đệ coi như đã thành công một nửa.
“Nắm tay bổn tọa.” Đoàn Hồn Sơn đưa cánh tay tới, sau khi Ngôn Sinh nắm lấy thì lập tức bay tới Lạc gia.
Sau khi đến Lạc gia thì hắn lục tung Lạc gia một lần, nhưng mà không có phát hiện tung tích của phụ mẫu Ngôn Sinh. Thế là Đoàn Hồn Sơn bắt một người, tiếp tục dẫn Ngôn Sinh đi vào Phong Gian Nguyên, đi tới doanh địa của Lạc Thâm.
Khi bay tới vùng trời trên doanh địa của Lạc gia, Đoàn Hồn Sơn trực tiếp ném Lạc Không đã hôn mê từ trên cao xuống.
Ầm!
Lạc Không đập xuống mảnh đất trống trong doanh địa.
Người Lạc gia giật nảy mình, chậm rãi đi qua, khi phát hiện đó là Lạc Không thì vội vàng kêu Lạc Thâm.
Lạc Thâm vừa mới bước chân ra khỏi lều vải thì tiếng Đoàn Hồn Sơn từ trên không vọng xuống: “Lạc Thâm, đã lâu không gặp.”
Lạc Thâm ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt hơi đổi.
Hắn thấy Đoàn Hồn Sơn.
Cũng nhìn thấy Ngôn Sinh bên cạnh Đoàn Hồn Sơn.
“Tiền bối đến tận đây, có chuyện gì không?”
“Còn cần ta nói rõ sao?”
Lạc Thâm liếc mắt nhìn đại đệ tử không rõ sống chết dưới đất, lông mày run lên bần bật, sau đó nói: “Tiền bối, đây là một cái hiểu lầm!”
Đoàn Hồn Sơn lạnh giọng hỏi: “Phụ mẫu của đứa nhỏ này đâu?”
“Phụ mẫu?”
“Bây giờ giả ngu có ý nghĩa gì không?”
“Vãn bối không biết thật... còn nghịch đồ Lạc Không này của ta làm gì thì ta đều gánh hết, nhưng mà phụ mẫu của kẻ này, vãn bối vẫn là câu nói đó, thật sự không biết.” Lạc Thâm cũng không có phủ nhận trách nhiệm của mình.
Ngược lại, hắn biết nếu như lúc này vội vã phủ bỏ quan hệ, vậy thì không khác nào chứng minh là hắn phái người giết Ngôn Sinh.
Tình huống bây giờ, xem ra Đoàn Hồn Sơn đã biết chuyện Ngôn Sinh là trời sinh song dị mạch, đoán chừng cũng đã nhận hắn làm đệ tử. Cho nên chỉ có thể gánh tội quản giáo không nghiêm, tuyệt đối không thể thừa nhận mình muốn giết Ngôn Sinh.
Đoàn Hồn Sơn lạnh giọng nói: “Tự chặt một tay thì bổn tọa sẽ tin ngươi!”
“Tiền bối bớt giận, vãn bối chưa từng gặp kẻ này, càng chưa nói tới có thù oán gì đó, tuyệt đối không có đả thương phụ mẫu của hắn. Mặc dù không biết tại sao nghịch đồ này của ta lại xung đột với hắn nhưng mà đồ đệ làm sai, thân làm sư phụ như ta cũng nguyện chịu trách nhiệm!”
Lúc này, Lạc Thâm mạch khí ngưng đao, nhắm ngay cánh tay trái của mình, một đao chặt xuống.
Không chút do dự!
Bịch!
Cánh tay trái rơi xuống đất, Lạc Thâm mày cũng không nhăn lấy một cái.
Trên bầu trời, Ôn Bình thấy cảnh này thì cũng nhịn không được tán thưởng một câu.
Ngoan nhân nha!
Nói chặt tay là chặt tay!
Người tàn nhẫn với người khác thì không đáng sợ, đáng sợ nhất là người ngay cả mình cũng đối xử tàn nhẫn.
“Đáng tiếc, nhất định phải đứng ở mặt đối lập với Bất Hủ Tông, nếu không thì một kẻ hung ác như vậy vào Bất Hủ Tông ta cũng là một chuyện may mắn.” Ôn Bình tiếc rẻ, cảm thán một tiếng, sau đó ngự kiếm đáp xuống.
Đến lúc hắn ra sân rồi.