Thấy hắn từ chối, Đoàn Hồn Sơn không có tức giận, ngược lại ném lệnh bài ra, sau đó cười nói: “Vậy thì ta thu hồi câu nói ban đầu, nhưng mà lễ gặp mặt này ngươi phải nhận.”
Ba!
Ngôn Sinh tránh không kịp, chỉ có thể đưa tay chụp lấy.
“Tiền bối...”
Ngôn Sinh vừa muốn từ chối lần nữa thì bị Đoàn Hồn Sơn ngắt lời: “Tiểu tử, thứ mà bản tọa đưa ra thì chưa từng lấy lại. Nếu không muốn thì có thể ném đi.”
“Cảm ơn tiền bối.” Ngôn Sinh vội vàng cảm ơn, không lưỡng lự nữa, cất lệnh bài vào.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì chỉ có thể hâm mộ.
Không ai dám có ý kiến!
Ngay lúc Ngôn Sinh nói cảm ơn, chuẩn bị rời đi thì Đoàn Hồn Sơn lại gọi Ngôn Sinh lại, sau đó hỏi: “Tiểu tử, ngươi trời sinh song dị mạch, nếu bị bọn họ truyền ra, ngươi không sợ có họa sát thân hay sao?”
“Sợ, nhưng đã không quan trọng.” Có lệnh bài thì có thể gia nhập Bất Hủ Tông.
Hắn tin tưởng Bất Hủ Tông có thể bảo hộ mình!
Nhưng mà Đoàn Hồn Sơn lại không biết chuyện này, thấy vẻ tự tin trên mặt Ngôn Sinh thì giật nảy mình, không rõ tại sao Ngôn Sinh lại không sợ.
Mọi người đều biết, thiên tài dễ gãy, thiên tài có thể trưởng thành ít càng thêm ít.
Bởi vì thiên tài bị người đố kỵ, cho nên người muốn muốn hủy diệt thiên tài cũng không ít.
Trời sinh song dị mạch, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài. Nhân tài như vậy, có không ít cường giả muốn lôi kéo, đồng thời, cường giả muốn giết chết hắn cũng không ít.
“Thôi, bản tọa sẽ giúp ngươi một lần!” Đoàn Hồn Sơn ánh mắt lạnh lùng nhìn những cường giả Trấn Nhạc Cảnh bên hồ.
Sát ý tỏa ra!
Một luồng sát cơ lăng lệ lập tức dâng trào ra, có nửa bước Địa Vô Cấm cơ cảnh, lập tức nhận ra sát ý của Đoàn Hồn Sơn, muốn chạy. Nhưng mà, sau một khắc, mạch môn của Đoàn Hồn Sơn chấn động.
Ầm!
Mạch môn màu vàng kim chấn động, một đạo kim sắc kiếm quang trực tiếp bay về phía tên nửa bước Địa Vô Cấm chạy trốn đó.
Phốc ——
Trong nháy mắt, một kiếm mất mạng!
Hắn ngã xuống, những người khác lập tức hoảng hốt, nhanh chóng chạy tứ tán.
Nhưng mà, trước mặt Đoàn Hồn Sơn, chạy trốn hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì.
Sau một khắc, mấy trăm đạo kiếm khí màu vàng óng bay ra, một kiếm một người, giết sạch toàn bộ mấy trăm người.
Những Trấn Nhạc Cảnh đó ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, không cam lòng ngã xuống trong vũng máu.
Cảnh tượng này khiến cho Ngôn Sinh choáng váng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Tàn nhẫn!
Quá độc ác!
Người này điên rồi sao?
Sau khi giết sạch tất cả, Đoàn Hồn Sơn thở dài một hơi, vẻ mặt buông lỏng, nói: “Bây giờ không ai có thể tiết lộ chuyện người là trời sinh song dị mạch ra. Suy tính một chút, gia nhập vào môn hạ của bổn tọa không?”
“Tiền bối, ta đã chọn được tông môn.” Ngôn Sinh suy nghĩ một chút, quyết định nói thẳng nói thật.
Bởi vì đối phương vì hắn mà giết nhiều người như vậy.
Đoàn Hồn Sơn nghe Ngôn Sinh nói vậy thì sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Là tông môn nào? Ngươi phải nghĩ cho rõ, thế lực bình thường không che chở được ngươi.”
“Bất Hủ Tông.”
“Bất Hủ Tông? Chưa nghe nói qua. Nhưng mà bổn tọa muốn nghe thử xem hắn cho ngươi cái gì mà khiến cho ngươi từ chối bổn tọa như vậy.” Đoàn Hồn Sơn vẫn rất có tự tin với mị lực của mình.
Dù sao cũng là trung cảnh vô địch!
Hơn nữa cũng rất có uy thế!
“Tông chủ Bất Hủ Tông có thể một chiêu miểu sát cường giả Địa Vô Cấm.”
“Bổn tọa cũng có thể!”
Thật ra thì hắn cũng chưa từng thử miểu sát cường giả Địa Vô Cấm.
Nhưng mà hắn cảm thấy mình có thể!
Không có miểu sát cường giả Địa Vô Cấm là do hắn chưa có làm thôi.
“Nhưng mà tông chủ Bất Hủ Tông không có dùng mạch thuật.”
“Linh thể?”
“Cũng không phải linh thể.”
“Ừm?”
Đoàn Hồn Sơn ngẩn ra một thoáng.
Không phải mạch thuật, không phải linh thể, vậy thì là cái gì?
“Là một thứ tên là ma pháp.”
“Ma pháp?”
Đoàn Hồn Sơn có chút không hiểu.
Ngôn Sinh biết vài ba câu cũng không giải thích rõ được, dứt khoát không muốn nói thêm nữa, vội vàng từ biệt Đoàn Hồn Sơn: “Tiền bối, nếu như không có chuyện gì khác thì ta về nhà trước.”
“Chờ chút... không có chuyện gì, ngươi đi đi!”
Đoàn Hồn Sơn suy nghĩ một chút, cuối cùng không có ngăn cản.
Bây giờ hắn rất hứng thú với Bất Hủ Tông.
Miểu sát cường giả Địa Vô Cấm, sức chiến đấu này tuyệt đối không phải là Địa Vô Cấm có thể có được.
Nhưng mà thứ mà đối phương dùng lại không phải là mạch thuật.
Mà là ma pháp gì đó?
Cái gì là ma pháp?
Chưa từng nghe nói tới.
Hắn cũng muốn mở mang kiến thức về Bất Hủ Tông này một chút.
Cho nên hắn định đi theo Ngôn Sinh đi xem Bất Hủ Tông này một chút.
...
Trên biển mây.
Ôn Bình đứng trên phi thuyền đã ẩn hình quan sát một màn này, hài lòng gật gật đầu.
“Đoàn Hồn Sơn, cùng cảnh chưa từng bại một lần, cũng là một người có thực lực không tệ.”
Mới đầu Ôn Bình cũng không có hảo cảm với hành động cướp người của hắn, nhưng khi phát hiện đối phương không có ép buộc Ngôn Sinh làm đệ tử của mình, hơn nữa, vì không để cho tin tức Ngôn Sinh là song sinh dị mạch tiết lộ ra ngoài mà giết sạch người xung quanh, như vậy, Ôn Bình có một chút hảo cảm với Đoàn Hồn Sơn.
Cũng nổi ý muốn lôi kéo!
“Một người như vậy, nếu như có thể song tu ma pháp và mạch môn thì hẳn là cũng không tệ.”
Ôn Bình lẩm bẩm một câu, sau đó đưa mắt nhìn về chỗ khác.
Bởi vì lại có một cái lệnh bài bị phát hiện.
Lần này là Long Nguyệt lấy được, nhưng mà khi Long Nguyệt lấy được thì lại bị mấy tên cường giả nửa bước Địa Vô Cấm truy kích. Theo bọn họ truy đuổi, càng ngày càng nhiều người gia nhập vào.
Trong nháy mắt, hơn nghìn người hội tụ sau lưng Long Nguyệt, đa số trong đó đều không phải là người của Bái Nguyệt Thành.
Ngược lại, Nam Bố giới, mặc dù cửa vào đã mở ra nhưng người đi vào không có bao nhiêu.
Đa số đều là thế lực không biết đến sự tồn tại của lệnh bài hoặc là những thế lực yếu cảm thấy không có hi vọng tìm được lệnh bài.
Sào huyệt của một cường giả Thiên Vô Cấm lại bị mấy cái lệnh bài làm lu mờ.
Không thể không nói, sức tưởng tượng quá đáng sợ.
Hắn chỉ phát một cái thông báo thu người ở trên bầu trời của Bái Nguyệt Thành thôi.
...