Người ở dưới nước thì đương nhiên là sẽ càng khó chịu hơn, Ngôn Sinh bơi tới trước nhưng lại bị dòng nước xiết do xung kích sinh ra bức lùi lại. Bơi được một trượng thì lùi lại ba bốn trượng.
Ầm!
Đến lúc thật sự không chịu được nữa, Ngôn Sinh mở mạch môn ra.
Mạch môn màu xanh nước bắt đầu rung động, khiến cho dòng nước quanh người trở nên thong thả rất nhiều.
Sau một khắc, mạch môn chấn động mạnh một cái.
Dòng nước quanh người Ngôn Sinh bắt đầu xoay tròn, hóa thành một cái vòng xoáy nhỏ, sau đó cuốn theo Ngôn Sinh chui xuống dưới.
Mục tiêu nhắm thẳng vào lệnh bài!
“Tiểu tử thúi!”
“Ngươi đứng lại cho ta!”
Thoáng cái bị Ngôn Sinh vượt qua, những cường giả Trấn Nhạc Cảnh đó lập tức nổi giận.
Nhưng mà bọn họ không phải là dị mạch thuộc tính thủy, cho nên muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
Nhưng mà hành động của Ngôn Sinh lại khiến cho những người đang đánh nhau ở dưới đáy chú ý tới.
Bọn họ thấy còn có một tiểu oa nhi Thần Huyền Cảnh dám tới tranh với bọn họ thì muốn ra tay giải quyết Ngôn Sinh.
Nhưng mà khi có người muốn ra tay đối phó Ngôn Sinh thì đột nhiên mạch môn của Ngôn Sinh lại hiện lên màu sắc thứ hai.
Trong vòng mạch môn đã biến thành màu xanh lá.
Phanh ——
Mạch môn lại chấn động.
Đất dưới đáy hồ mọc ra vô số dây leo, chúng nó hội tụ lại, dây dưa, hóa thành một cái lối đi, một cái lối đi mà bên ngoài không nhìn thấy bên trong —— lối đi này kéo dài thẳng đến rìa lệnh bài.
Cảnh tượng này khiến cho những người đó vô cùng chấn động!
Thậm chí có người còn ngừng xuống dưới, nhớ lại cảnh tượng mới xảy ra!
“Tiểu tử này vừa mới dùng hai cái dị mạch sao?”
“Hình như là vậy!”
“Thuộc tính thủy, thuộc tính mộc...”
Một đám người nhìn cảnh này, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Cũng chính lúc này, một nam tử trung niên sống lưng thẳng tắp đột nhiên xuất hiện ở bờ hồ. Không ai biết được hắn xuất hiện như thế nào, chỉ biết hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Đứng trên bờ hồ, ánh mắt nam tử trung niên nhìn chằm chằm sóng cả mãnh liệt trong hồ, giống như tầm mắt có thể nhìn xuyên qua nước hồ vậy. Mấy hơi sau, khóe miệng hắn nở một nụ cười.
“Song sinh dị mạch... không ngờ chỉ tới Phong Gian Nguyên xem thử xem rốt cuộc Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh là chuyện gì mà lại phát hiện được một thiên tài tuyệt thế như vậy. Song thuộc tính thủy, mộc...”
Sau khi lẩm bẩm, hắn đứng bên hồ, lẳng lặng chờ Ngôn Sinh đi lên.
Lúc này Ngôn Sinh đã thông qua lối đi do dây leo tạo ra đi đến trước lệnh bài được Hình Phạt Chi Hỏa bao phủ, nhìn hỏa diễm chậm rãi tắt, tim Ngôn Sinh đập bình bịch, rất là khẩn trương.
Trong khoảnh khắc khi hỏa diễm hoàn toàn dập tắt, Ngôn Sinh đưa tay túm lấy lệnh bài, bơi lên trên.
Giờ khắc này, lối đi bằng dây leo đó bị đám cường giả Trấn Nhạc xoắn nát trong nháy mắt.
Nhưng mà Ngôn Sinh đã tính trước rồi, bởi vì cho đến giờ hắn vẫn chưa thấy ai có được dị mạch thuộc tính thủy.
Cho nên ở trong nước, tốc độ của hắn tuyệt đối không kém gì những cường giả Trấn Nhạc này.
Nhưng mà lên bờ rồi thì phải đi như thế nào?
Ngôn Sinh cảm thấy có thể mình vẫn phải từ bỏ lệnh bài, sau đó lại tìm một cơ hội khác, nếu không, có mạng cầm lệnh bài nhưng lại không có mạng cầm nó đi tới Bất Hủ Tông!
Bành!
Mười mấy hơi thở sau, Ngôn Sinh vọt ra khỏi mặt hồ.
Trong nháy mắt khi Ngôn Sinh lao ra, một đám người cũng từ trong nước vọt ra theo.
“Tiểu tử, chạy đi đâu!”
“Dám đoạt Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh, chết đi cho ta!”
Ngôn Sinh thấy thế thì vội vàng giơ lệnh bài lên, ném về phía xa: “Các ngươi đi đoạt đi!”
Những cường giả Trấn Nhạc mới muốn giết Ngôn Sinh đó bất đắc dĩ, chỉ đành đuổi theo lệnh bài trước, buông tha Ngôn Sinh.
Nhưng mà, đúng lúc này, một cái tay bỗng nhiên chụp lấy lệnh bài đang bay vèo trên không trung.
Chính là nam tử trung niên lúc nãy.
Sau đó, hắn mở mạch môn ra.
Phanh ——
Bốn tiếng vang vang lên, khí tức Địa Vô Cấm Trung Cảnh trào ra như sóng biển.
Mấy Trấn Nhạc Cảnh, nửa bước Địa Vô Cấm đó đều dừng bước lại, đồng thời lui về sau đi.
“Nam Hoa Môn, Đoàn Hồn Sơn.”
Nam tử trung niên lạnh lùng phun ra một câu, khiến cho biểu cảm kiêng kỵ trên mặt mọi người biến thành kinh hãi.
Nam Hoa Môn, một tồn tại rất mạnh mẽ trong số thế lực lục tinh.
Vốn hiểu biết của bọn họ với Nam Hoa Môn chỉ dừng lại ở nó rất mạnh mẽ, nhưng bọn họ lại không biết nó mạnh mẽ cỡ nào.
Khi Bất Hủ Thanh Vân Bảng của Bất Hủ Tông xuất hiện, bọn họ phát hiện Nam Hoa Môn có thể xếp hạng thứ bảy, lúc này, bọn họ mới hiểu được thực lực của Nam Hoa Môn.
Mà sở dĩ Nam Hoa Môn này có thể mạnh mẽ như vậy là vì có một khách khanh.
Mà khách khanh đó chính là Đoàn Hồn Sơn.
Được xưng tụng là Địa Vô Cấm Trung Cảnh vô địch thủ.
Đương nhiên, cái này không phải là do hắn tự nhận.
Mà thật sự là không có cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh có thể đánh thắng được hắn, hơn trăm năm này, chưa từng bại một lần nào!
Thấy Đoàn Hồn Sơn lấy được Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh, mọi người không còn tâm tư tranh cướp nữa.
Lúc này, đoán chừng thế lực lục tinh trong Bái Nguyệt Thành đều đến, bọn họ gộp lại cũng không dám cướp cái lệnh bài này.
Bởi vì người đang cầm nó chính là Đoàn Hồn Sơn!
Trung cảnh vô địch!
Đúng lúc này, dưới ánh mắt mọi người, Đoàn Hồn Sơn bay về phía Ngôn Sinh, sau đó đưa Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh tới: “Tiểu tử, muốn làm đệ tử ta không? Đây chính là lễ gặp mặt của ta!”
Ngôn Sinh ngước đầu nhìn lên Đoàn Hồn Sơn đứng giữa không trung, trong mắt có chút kính sợ.
Nhm đó chỉ là sự kính sợ dành cho cường giả.
Chỉ báo tên ra thì có thể khiến cho nhiều cường giả lui bước như vậy, đây là uy danh cỡ nào?
Đối với lệnh bài mà Đoàn Hồn Sơn đưa tới, Ngôn Sinh không có đưa tay cầm lấy, bởi vì hắn cũng không muốn trở thành đệ tử của Đoàn Hồn Sơn. Hoặc là trong lòng của hắn đã có lựa chọn.
“Tiền bối, xin lỗi, vãn bối vô công bất thụ lộc.” Ngôn Sinh vô thức lui về sau.