Một nam tử trung niên nửa bước Địa Vô Cấm lập tức lao ra từ trong trướng bên cạnh. Hai mắt như câu, khi nhìn người khác thì tự mang theo một luồng sát ý. Cho dù nhìn Lạc Thâm thì sát ý đó cũng không giảm chút nào.
Khi hắn đi từ trong trướng ra, người Lạc gia bên cạnh cũng không khỏi lui về sau hai bước.
Bởi vì sát ý mà hắn phóng ra khiến cho người ta có chút rùng mình.
Cho dù biết Lạc Không là người một nhà nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Lạc Không thấp giọng hỏi: “Sư phụ, ngươi tìm ta?”
“Giao cho ngươi một chuyện, đi giết Ngôn Sinh của Cận Mục Học Viện. Một tiểu tử Thần Huyền Cảnh. Sau khi giết hắn, ngươi lập tức rời khỏi Bái Nguyệt Thành, đi đâu cũng được tùy ý ngươi, năm năm sau trở lại.”
Lạc Thâm giao chuyện này cho đại đệ tử mà mình tín nhiệm nhất, bởi vì giao cho những người khác, hắn không chắc người đó có thể giết được!
Lạc Không cũng không có hỏi nhiều, có vẻ như hắn không có hứng thú gì với vấn đề giết ai, đồng ý ngay: “Sư phụ, cần đem đầu của hắn về không?”
Lạc Thâm đáp: “Không cần, sau khi ngươi giết hắn thì rời khỏi Bái Nguyệt Thành, đừng ở lại.”
“Sư phụ, năm năm sau gặp.”
Lạc Không nói một câu, quay người rời khỏi doanh địa Lạc gia.
Khi đi ra ngoài thì không chút lưu luyến, dường như hắn đã quen với chuyện này.
...
Ngay lúc đó, Ngôn Sinh đã đi vào chỗ mà Ôn Bình giấu lệnh bài.
Lệnh bài bị Ôn Bình dùng Hình Phạt Chi Hỏa bao lấy, chỉ cần Ôn Bình không huỷ bỏ thì nó sẽ luôn bao phủ lệnh bài như vậy.
Dưới tình huống này, cho dù là cường giả Địa Vô Cấm đi nữa thì nếu như hắn dám đưa tay vào thì chắc chắn tay sẽ không còn. Như vậy bảo đảm ngoại trừ Ngôn Sinh ra thì không có bất kỳ ai có thể lấy được lệnh bài.
Đây là khảo nghiệm Ôn Bình dành cho Ngôn Sinh, muốn thử sự can đảm của Ngôn Sinh.
Bởi vì tu luyện vốn là một con đường vô úy, cần dũng cảm mới được, nhưng mà bây giờ Ngôn Sinh ngoại trừ chấp niệm muốn trở nên mạnh mẽ ra thì lại thiếu can đảm tiến tới và tự tin.
Đương nhiên, như vậy cũng không sai.
Chỉ là trước đây Ngôn Sinh có thể dựa vào phương thức này sống sót, sau này thì không được.
“Đáy hồ!”
“Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh ở dưới đáy hồ!”
Trên mặt hồ sóng gơn lăn tăn, một tên tán tu đột nhiên từ trong nước chui ra, sau đó nhìn bốn phía, hô lớn.
Những người xung quanh đều bị hấp dẫn tới.
Trong đó có cả Ngôn Sinh.
Mà người vừa hô lớn đó thì là người của Trần Hiết.
Sau đó, chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngửi thì lập tức có mấy trăm người hội tụ bên hồ.
Cường giả Trấn Nhạc Cảnh, đưa mắt mà đếm, không đếm hết được.
Bọn họ nhảy vào trong nước, sau đó bắt đầu bơi tới chỗ Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh.
Nhưng mà người bơi chậm không muốn có người bơi trước hắn.
Người bơi nhanh cũng không muốn có người khác bơi theo mình.
Ầm!
Ầm!
Tiếng mạch môn chấn vang không ngừng từ dưới đáy hồ vọng lên, khiến cho mặt hồ như dã thú nổi giận.
Thấy thế, những bằng hữu bên cạnh Ngôn Sinh, từng người đều sắc mặt khó coi, thở dài một hơi.
“Quá kịch liệt đi chứ.”
“Quả nhiên, Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh này không phải là thứ mà chúng ta có thể nhúng chàm.”
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục tìm đi, thứ xem có thể phát hiện ra một cái ở chỗ không người không.”
Ngay lúc bọn họ quay người, Ngôn Sinh đứng tại chỗ không hề động.
“Đi nào, Ngôn Sinh!”
“Nhanh lên!”
Người bên cạnh lớn tiếng gọi.
Ngôn Sinh mấy bằng hữu bên cạnh một chút, trầm giọng nói: “Các ngươi đi đi, ta muốn thử.”
“Ngươi điên rồi?”
“Ngươi không thấy trong số những người vừa mới nhảy xuống, thấp nhất cũng là nửa bước Trấn Nhạc Cảnh sao?”
Mấy người bằng hữu cực lực khuyên can Ngôn Sinh, bởi vì trong mắt bọn họ, nếu như nhảy vào trong hồ thì có khác gì chịu chết đâu?
Cho dù không chết thì sao Thần Huyền Cảnh có thể cướp đồ trong tay một đám Trấn Nhạc Cảnh?
Thấy Ngôn Sinh đã chậm rãi đi về phía trước, mấy người ngẩn ra.
“Không phải ngươi định làm thật chứ?”
“Mặc dù bình thường ngươi nhát gan nhưng cũng không có ngốc như vậy? Không có cơ hội đâu, quay lại đi!”
Nghe bằng hữu nói, Ngôn Sinh khẽ cười một tiếng, nói: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Bây giờ ta muốn đi thử một lần, tranh thủ cười một tiếng... Bởi vì nếu như ngươi nhỏ yếu thì những thứ vốn nên thuộc về ngươi, ngươi cũng không bảo vệ được. Thậm chí còn khiến cho người thân cũng bị liên lụy, cũng phải chịu nhục... các ngươi đi trước đi, ta đã quyết định đi thử một chút.”
Những người đó thấy Ngôn Sinh nói một đống như vậy, tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng mà bọn họ cũng không muốn khuyên Ngôn Sinh nữa.
Ngôn Sinh muốn chết, vậy thì để cho hắn đi tìm chết đi.
“Điên rồi, điên rồi.”
“Vậy chúng ta đi.”
Dứt lời, mấy người nhanh chóng rời khỏi đây.
Ngôn Sinh thì tiếp tục đi về phía trước, đi tới bên hồ, không chút do dự nhảy xuống.
Bịch!
Bọt nước văng khắp nơi.
Trên bầu trời, Ôn Bình nhìn cảnh này thì hài lòng gật gật đầu: “Đúng là một người không tệ, xem ra phụ mẫu dạy bảo nhiều năm, đồng thời ẩn nhẫn nhiều năm như vậy cũng không có khiến cho hắn quên mất dũng khí vốn có.”
Thật ra thì trong mắt hắn, Ngôn Sinh dám nhảy xuống thì đã thành công rồi.
Còn có lấy được lệnh bài hay không thì cũng không quan trọng.
Bất quá Ôn Bình cũng không định kết thúc đợt khảo nghiệm này mà vẫn nhìn Ngôn Sinh quyết chí tiến lên.
Nếu có thể lấy được lệnh bài trong tình huống hiểm yếu như thế, vậy thì lòng tự tin của Ngôn Sinh sẽ bùng nổ đến mức không có gì sánh kịp. Chuyện này sẽ là một chuyện vô cùng có ích cho hắn trong tương lai.
Lúc này, sau khi Ngôn Sinh chui xuống nước, cũng không có vội vã xông về phía trước, chỉ duy trì tốc độ chậm rãi bơi xuống dưới. Phía trước đã có người đánh nhau, cho nên bây giờ bơi chậm chậm ở trên là ổn nhất.
Theo người tới càng ngày càng nhiều, mặt hồ càng ngày càng sóng cả mãnh liệt, từ xa nhìn lại thì những cơn sóng đó như đang rống giận.