Hắn biết, nếu Ngôn Sinh không nắm được cơ hội này thì cuộc sống sau này sẽ khó sống.
Mặc dù Ngôn Sinh là trời sinh song dị mạch, nhưng mà phúc họa tương liên, thời đại này, người chết nhiều nhất là ngươi có thiên phú!
Người càng có thiên phú thì chết càng sớm!
Trừ phi sau lưng hắn có một cái thế lực đến mức khiến cho tất cả mọi người đều không dám đụng tới hắn.
Nhưng mà thế lực này cũng có kẻ địch!
Trước mắt chỉ có Bất Hủ Tông là không giống, nghe đồn tông chủ Bất Hủ Tông có thể miểu sát cường giả Địa Vô Cấm, dưới thực lực như vậy, bảo vệ Ngôn Sinh thì không chút vấn đề.
Ngôn phụ đuổi đám hàng xóm nghe tiếng mà đến đi, sau đó đưa Ngôn Sinh rời khỏi nhà, Ngôn Sinh không quay đầu lại, đi thẳng tới Phong Gian Nguyên.
Cũng cùng lúc này, Ôn Bình lại về tới chỗ gần nhà Ngôn Sinh.
Đứng trên mái hiên nhìn xuống, Ôn Bình nói với Trần Hiết: “Ngươi dẫn hai người bọn họ về Bất Hủ Tông, sắp xếp cho tốt. Đồng thời để cho người của ngươi đi theo Ngôn Sinh, chỉ cần hắn không gặp được nguy hiểm đến tính mạng thì không cần ra tay giúp hắn.”
Ngôn Sinh là một người rất đặc biệt, đương nhiên Ôn Bình cũng không định nhận người giống như bình thường.
Trần Hiết gật gật đầu, sau đó Ôn Bình còn nói thêm: “Những người vừa từ nơi này chuồn đi, bọn họ đi đâu, có bao nhiêu người thì tra bấy nhiều người, sau khi tra rõ ràng được thì lập tức liên hệ ta. Bổn tông chủ muốn xem thử xem rốt cuộc còn có ai để mắt tới Ngôn Sinh nữa.”
Dứt lời, Ôn Bình ngự kiếm bay khỏi Bái Nguyệt Thành.
Ôn Bình biết, nếu tra rõ được hướng đi của những người đó thì có thể biết được người phát hiện ra Ngôn Sinh là trời sinh song dị mạch là người nào. Chẳng qua là người đứng sau bọn họ cũng thông minh lắm.
Nếu như dùng người tu luyện giám sát Ngôn Sinh thì chắc chắn chỉ cần đưa mắt nhìn một cái là có thể biết được lai lịch.
Nhưng mà đối phương lại không có dùng người tu luyện, ngược lại lại dùng một đám người bình thường, thậm chí có người còn chưa tới cảnh giới Luyện Thể.
Bọn họ tiềm phục xung quanh nhà Ngôn Sinh, khi Ôn Bình giết người Lư gia, sau đó rời khỏi đây thì bọn họ cũng rời khỏi đây.
Cũng may là cảm giác của hắn có thể bao phủ phạm vi rất rộng, nếu không phải vẫn luôn dùng cảm giác nhìn chằm chằm xung quanh thì sợ là sẽ không phát hiện ra bọn họ.
Sau khi rời khỏi Bái Nguyệt Thành, Ôn Bình chậm rãi bay trong không trung, đi theo Ngôn Sinh vào Phong Gian Nguyên.
Vừa vào Phong Gian Nguyên, Ngôn Sinh bắt đầu nghe ngóng tin tức của lệnh bài từ nhiều người.
Ngôn Sinh muốn biết bây giờ có người phát hiện ra tung tích của lệnh bài hay chưa.
Nhưng mà đa số đều là tin tức giả, nghe hai câu, Ngôn Sinh biết là giả dối nên cũng không nghe tiếp. Gặp mấy bằng hữu trong Cận Mục Học Viện, Ngôn Sinh kế đội với bọn họ, tiếp tục đi về phía trước tìm đi.
Ngay lúc này, Trần Hiết đưa tin tới.
“Tông chủ, ta đã thăm dò được lai lịch của bọn họ.”
“Nói.”
“Đa số bọn họ cái gì cũng không biết, chỉ vì có người cho bọn họ một chút bạch tinh, để bọn họ nhìn chằm chằm Ngôn Sinh. Một ngày ba bữa ăn cái gì, uống gì, thậm chí đi ngủ lúc nào cũng phải ghi chép lại. Căn cứ kinh nghiệm của thuộc hạ thì hình như đối phương cũng không xác định được Ngôn Sinh là trơi sinh song dị mạch.”
“Nói tiếp.”
“Sau đó ta cũng cho một người trong số bọn họ một ít bạch tinh, để cho hắn dẫn ta đi gặp cái người cho bọn họ bạch tinh, nhưng mà đúng lúc đó thì lại có người nhảy ra muốn giết ngươi diệt khẩu, nhưng mà bị người của ta bắt lấy. Thông qua những gì người này khai ra, hắn làm thuê cho Lạc gia, một trong số thế lực lục tinh ở Bái Nguyệt Thành.”
“Lạc gia...”
Ôn Bình hơi híp tròng mắt, ý vị thâm trường nhìn Ngôn Sinh phía dưới một chút.
Sau đó lấy một cái lệnh bài ra, khi kết thúc cuộc nói chuyện với Trần Hiết thì lập tức dùng tinh thần lực đưa nó xuống dưới.
...
Phong Gian Nguyên, trụ sở của Lạc gia!
Lạc Thâm đang ngồi trong trướng, tra duyệt tin tức mà thủ hạ đưa về, chờ mong có thể tìm được chút tin tức liên quan đến Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh trong đó. Nhưng mà vẫn không có gì cả.
Ngay lúc này, một con chim cắt đưa tin màu vàng kim bay vào trong trướng, đứng trên bờ vai Lạc Thâm.
Lạc Thâm cho người trong trướng lui ra, sau đó mới lấy thư trên người chim cắt màu vàng kim xuống.
Nhìn chữ trên giấy, vẻ mặt hắn càng ngày càng khó coi, cảm giác như ăn phải con ruồi.
Vò giấy trong tay lại thành một cục, Lạc Thâm khó chịu lẩm bẩm một câu: “Sao người của Bất Hủ Tông lại tìm được Ngôn Sinh? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện chuyện Ngôn Sinh là trời sinh song dị mạch?”
Hắn tra xét Ngôn Sinh một năm, mấy ngày trước mới tra ra được chuyện Ngôn Sinh trời sinh song dị mạch, mấy ngày nay hắn đang nghĩ phải làm như thế nào mới có thể lặng lẽ thu Ngôn Sinh vào dưới trướng mình, làm đệ tử quan môn.
Nhưng không ngờ còn chưa kịp bày ra hành động thì người của Bất Hủ Tông lại tới trước một bước.
Căn cứ tin tức nói, người trợ cả nhà Ngôn Sinh là một người trẻ tuổi, thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi. Hắn giết chết một cường giả Trấn Nhạc Cảnh của Lư gia rất dễ dàng.
Bởi vậy Lạc Thâm có thể xác định đối phương chính là tông chủ Bất Hủ Tông!
Đường đường là tông chủ của Bất Hủ Tông, sao lại có lòng tốt chạy tới đó giúp người?
Cho nên, chắc chắn tông chủ Bất Hủ Tông biết chuyện Ngôn Sinh là trời sinh song dị mạch.
“Ta phải nghĩ ra sớm mới đúng, dùng thủ đoạn của Tẫn Tri Lâu của Bất Hủ Tông thì sao lại không phát hiện được?” Lạc Thâm cực kỳ ảo não.
Trời sinh song dị mạch chính là thiên tài tuyệt thế, bây giờ chắp tay đưa cho Bất Hủ Tông?
Không!
Hắn không muốn!
Nhưng lại không thể làm gì!
Yên lặng một lúc lâu sau, Lạc Thâm quyết định: “Không lấy được thì lão phu cũng phải hủy hắn đi, để cho Bất Hủ Tông ngươi cũng không chiếm được!”
Dứt lời, Lạc Thâm đi thẳng ra khỏi trướng, hô to một tiếng: “Lạc Không có ở đó không?”