Kẽo kẹt ——
Cửa mở ra.
Ngôn Sinh đẩy cửa ra, sau đó trầm giọng nói: “Lư Minh Minh ra bao nhiêu bạch tinh?”
“Cuối cùng cũng chịu ra rồi, ta còn nghĩ là ngươi sẽ tiếp tục núp cho đến khi ta ra tay với phụ mẫu ngươi.” Cường giả Lư gia cười lạnh một tiếng, sau đó đi qua đưa tay đòi thạch phù vào nội viện: “Một ngàn miếng bạch tinh!”
“Ta bán!”
Ngôn Sinh rất thẳng thắn đáp.
Đương nhiên, hắn đang run rẩy, đang rỉ máu.
Một ngàn miếng bạch tinh nhiều không?
Không nhiều!
Cơ hội tu luyện mạch thuật Huyền cấp thượng phẩm sẽ không thể rẻ như vậy!
Phụ mẫu ngôn sinh thấy Ngôn Sinh muốn bán tư cách vào nội viện thì lập tức gấp gáp: “Ngôn Sinh, không thể bán!”
Ngôn phụ muốn ngăn cản.
Hắn biết hài tử của mình vì cái danh ngạch này mà ăn bao nhiêu khổ.
Hắn cũng biết tâm nguyện muốn mạnh lên của hài tử của mình.
Nhưng mà vừa nói xong thì bị cường giả Lư gia trừng mắt một cái, sau đó một tay chộp lấy Ngôn phụ. Ngôn Sinh thấy thế thì vội vàng ngăn lại: “Nếu ngươi đụng tới một sợi lông của phụ mẫu ta thì Lư Minh Minh vĩnh viễn sẽ không có được cơ hội vào nội viện!”
Lúc này, cường giả Lư gia mới dừng tay, sau đó đưa tay lấy thạch phù mà Ngôn Sinh đưa tới, nụ cười dần hiện ra trên mặt. Nói thật, thiếu gia Lư gia cho hắn tới năm ngàn miếng bạch tinh.
Nếu như có thể dùng một ngàn miếng bạch kim mua được tư cách trong tay Ngôn Sinh, vậy thì hắn có thể kiếm lời bốn ngàn miếng bạch tinh.
Đối với Trấn Nhạc Cảnh thì bốn ngàn miếng bạch tinh chính là một món tài sản khổng lồ.
Nhưng mà lúc này, Ngôn phụ bỗng nhiên vươn tay ra, móc thanh đao đã giấu bên hông từ lúc nào, đâm mạnh về phía cường giả Lư gia.
Hiển nhiên là Ngôn phụ đã không màng tất cả.
Hắn đã không quan tâm đến sinh tử của mình nữa.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩa, cho dù chết cũng phải giữ lại tư cách đi vào nội viện cho đứa nhỏ.
Nhưng mà Ngôn phụ đã đánh giá thấp cường giả Lư gia.
Cũng đánh giá thấp lực phòng ngự của Trấn Nhạc hộ giáp.
Mũi đao sắc bén chui vào dưới áo, sau đó thì không thể đi vào sâu hơn dù chỉ là một chút.
Cảnh giới Lư gia nổi giận, sau đó đưa tay muốn một quyền đánh bay Ngôn phụ. Mặc dù không có mở mạch môn ra nhưng mà lại dùng đến lực lượng của linh thể. Một quyền đánh xuống, với Ngôn phụ thì không chết cũng bị thương!
Dù sao cả hai chênh lệch một cái cảnh giới lớn!
Một cái cảnh giới nhỏ còn không thể vượt qua, một cái cảnh giới lớn thì không khác gì trời nam biển bắc.
“Phụ thân!”
Ngôn Sinh giật mình.
Ngay lúc này, đột nhiên một đạo hôi mang lướt qua, sau đó đánh thẳng vào eo của cường giả Lư gia.
Ầm!
Cường giả Lư gia lập tức bay rớt ra ngoài, đâm vào trong đống củi trong phòng. Khi hắn mơ mơ màng màng muốn đứng dậy thì phần eo đau nhức khiến cho hắn đứng lên cũng đứng không nổi.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi đó kêu rên.
A ——
A ——
Biến hóa đột nhiên xuất hiện khiến cho người Lư gia hết hồn.
Ngôn Sinh kịp phản ứng lại thì lập tức đi tới bên cạnh Ngôn phụ: “Phụ thân, ngươi không sao chứ?”
“Ta... không sao.” Ngôn phụ nhìn cường giả Lư gia đứng cũng không đứng nổi, ấp úng nói không ra lời.
Phản ứng đầu tiên của Ngôn Sinh chính là có người đang giúp hắn, nhưng mà hắn không nghĩ ra là ai sẽ giúp hắn.
Ngay lúc này, cửa phòng mở.
Có người đẩy cửa ra, Ôn Bình đi tới.
Trong tay Ôn Bình còn cầm hai cục đá, sau khi vào nhà cũng không có vứt cục đá bỏ, ngược lại lại ném nó ra, bắn vào người cường giả Lư gia đang kêu rên.
Lần thứ nhất, đánh nát Trấn Nhạc hộ giáp.
Lần thứ hai, trực tiếp xuyên thủng ngực, đưa hắn đi gặp Diêm Vương.
Ngôn Sinh thấy thế thì kinh hãi không thôi, thu ánh mắt lạnh lùng đang nhìn cường giả Lư gia đã chết đó lại, vội vàng khom người hành lễ: “Ngôn Sinh đa tạ tiền bối cứu giúp!”
Phụ mẫu Ngôn Sinh cũng phản ứng lại, vội vàng cảm ơn.
Sau khi Ôn Bình vào nhà, đi tới bên cạnh kho củi, mỉm cười hỏi: “Bị một người chẳng đáng là gì ở Bái Nguyệt Thành uy hiếp, những thứ thuộc về mình cũng bị cướp đi, có phải cảm giác này rất khó chịu hay không.”
Ngôn Sinh trầm mặc.
Lưỡng lự một lúc sau đó khẽ gật đầu.
Hắn không khỏi quan sát Ôn Bình trước mắt, nhưng mà trong số cường giả ở Bái Nguyệt Thành, hắn không nhớ là có một người như thế.
Ôn Bình không có nói thẳng chuyện thu người, hắn biết, thời khắc này, trong lòng Ngôn Sinh có một cái hạt giống.
Một hạt giống khát vọng mạnh mẽ.
Muốn độ trưởng thành trong tương lai của hạt giống này là vô hạn thì chỉ có thể từ từ làm.
Sau khi gặp được nhiều người, Ôn Bình càng ngày càng hiểu rõ, tâm cảnh cực kỳ quan trọng, mặc dù hắn đã là một cường giả.
“Nếu cảm giác không dễ chịu thì sao không chịu thay đổi nó.” Ôn Bình hỏi lại.
Ngôn Sinh bất đắc dĩ nói: “Xin tiền bối chỉ rõ!”
Ôn Bình cười cười, nói: “Nghe nói Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh không?”
“Vãn bối biết!” Ngôn Sinh gật đầu.
Ôn Bình tiếp tục nói: “Đó chính là cơ hội thay đổi cuộc đời ngươi, có thể khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không bị nhục nhã như hôm nay, cũng sẽ không khiến cho phụ mẫu ngươi phải chịu như vậy nữa.”
Ngôn Sinh chém đinh chặt sắt nói; “Tiền bối, ta nhất định sẽ đi Phong Gian Nguyên!”
“Ta chờ ngươi!”
Ôn Bình dứt lời, quay người muốn rời khỏi, chỉ để lại một câu nói khiến cho Ngôn Sinh không hiểu nổi.
Ta chờ ngươi?
Có ý gì?
Chờ hắn trong Phong Gian Nguyên?
Lấy lại tinh thần, vừa định hỏi ý lại thì Ôn Bình đã đi ra khỏi phòng, Ngôn Sinh vội vàng đuổi theo, hỏi: “Tiền bối, xin hỏi tôn tính đại danh! Ơn hôm nay, ngày sau nhất định sẽ báo đáp gấp trăm lần.”
Ôn Bình không có quay đầu lại, chỉ trả lời một câu: “Giữ lời hứa.”
Nói xong, Ôn Bình cười đi.
Đợi Ôn Bình dẫn mấy người Trần Hiết rời khỏi đây, lúc này, Ngôn Sinh nói: “Phụ thân, mẫu thân, ta muốn đi Phong Gian Nguyên!”
“Người tìm Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh trong Phong Gian Nguyên nhiều như lông trâu, không thử một chút thì sao biết mình không có cơ hội?” Hôm nay Ôn Bình chỉ dùng cục đá thì có thể giết Trấn Nhạc Cảnh, cảnh tượng này cũng đốt lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng Ngôn phụ.