Nhất định là đã có người biết chuyện Ngôn Sinh.
Cũng ghi chép lại vào dánh sách!
“Cái thế lực tứ tinh đó tên là gì?” Ôn Bình hỏi lại.
Trần Hiết đáp: “Cận Mục Học Viện, tên của nó được đặt theo tên của viện trưởng đời thứ nhất. Viện trưởng đương nhiệm tên là Phương Hỗ, thực lực Trấn Nhạc Thượng Cảnh.”
Ôn Bình lại hỏi: “Ngôn Sinh này được đãi ngộ trong Cận Mục Học Viện như thế nào?”
Trần Hiết đáp: “Tông chủ, chuyện này còn chưa có điều tra rõ ràng, ta lập tức phái người đi thăm dò.”
“Tình báo liên quan tới Ngôn Sinh này, càng kỹ càng càng tốt. Bây giờ ngươi tìm ra hắn trước, sau đó để cho Hắc Ảnh đi theo hắn.” Ôn Bình quyết định đi gặp Ngôn Sinh này một lần, thiên tài như vậy, không vào Bất Hủ Tông thì chính là bị long đong!
“Tông chủ, ta phái người đi tìm ngay.” Trần Hiết cất Truyền Âm Thạch, lập tức đi Bái Nguyệt Thành.
Ôn Bình thì vừa ở trên bầu trời quan sát động tĩnh phía dưới, vừa chờ tin tức của Trần Hiết.
Một lúc lâu sau, Trần Hiết lại truyền tin đến.
“Tông chủ, tìm được!”
Ôn Bình cất Truyền Âm Thạch và phi thuyền, lúc này, ngự kiếm bay về hướng Hắc Ảnh, về tới Bái Nguyệt Thành.
Lần theo khí tức của Hắc Ảnh, đi trên đường phố trong Bái Nguyệt Thành, Ôn Bình đi tới bắc bộ Bái Nguyệt Thành. Sau đó gặp được Trần Hiết và tâm phúc của Trần Hiết đã chờ sẵn ở đó.
Trần Hiết vội vàng đón: “Tông chủ!”
Bên cạnh, mấy tên cường giả Trấn Nhạc Cảnh đó cũng khom mình hành lễ.
Ôn Bình liếc nhìn người đi theo Trần Hiết, ba cường giả Trấn Nhạc Thượng Cảnh, hơn nữa đều là người trong Bái Nguyệt Thành.
Không thể không nói, năng lực của Trần Hiết vẫn vô cùng mạnh.
Khi ba người đó nhìn thấy Ôn Bình thì trên mặt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Nói thật, mới đầu bọn họ còn không tin Trần Hiết đang làm việc cho Bất Hủ Tông, sau này thấy Bất Hủ Thanh Vân Bảng ra tới thì bọn họ mới tin một chút. Bây giờ thấy tông chủ thần bí mạnh mẽ của Bất Hủ Tông, ba người mừng rỡ như điên.
Nhìn Ôn Bình, trong đầu ba người đồng thời sinh ra một ý nghĩ – lần này bọn họ chọn theo đúng người rồi!
Ôn Bình không biết ý nghĩ của ba người, nhưng mà thấy ánh mắt kính ngưỡng của ba người thì hắn vẫn lên tiếng chào.
Chuyện này khiến ba người càng thêm hưng phấn.
Trong đầu ba người lại xuất hiện một ý nghĩ —— tông chủ của một thế lực mạnh mẽ như thế mà còn chiêu hiền đãi sĩ!
Sau khi bắt chuyện, Ôn Bình hỏi Trần Hiết: “Người đâu?”
Trần Hiết vội vàng chỉ vào ngõ nhỏ cạnh đường đi, nói: “Tông chủ, nhà Ngôn Sinh ở chỗ này.”
Lúc này, Ôn Bình đi vào ngõ nhỏ.
Bốn người Trần Hiết theo sát phía sau.
Thật ra thì nói là ngõ nhỏ nhưng không gian bên trong vẫn lớn lắm. Chỉ không giống với đường lớn người đến người đi tấp nập là người đi tới lui ở đây gần như đều là dân ở chỗ này. Khi Ôn Bình quẹo mấy cái cua quẹo đi tới bên ngoài nhà của Ngôn Sinh thì đột nhiên nghe được tiềng ồn ào từ trong phòng vọng ra.
...
Trong phòng.
“Ngươi bán hay không?”
“Bao nhiêu bạch tinh thiếu gia nhà chúng ta cũng cho!”
Một nam tử trung niên Trấn Nhạc Hạ Cảnh đanh mặt lại, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
Hai con mắt lạnh lẽo này đang nhìn một đôi vợ chồng. Khi không chờ được câu trả lời mà mình muốn, ánh mắt dần chuyển thành thiếu kiên nhẫn, sau đó dùng ngón tay chỉ thẳng vào đôi vợ chồng đó.
“Các phải nghĩ cho kỹ, không đồng ý thì sẽ có hậu quả như thế nào!” Nam tử trung niên không kiên nhẫn nói.
Mà đôi vợ chồng đó vẫn luôn cười làm lành giải thích, cố gắng dùng đủ mọi cách cự tuyệt nam nhân ở trước mắt.
Đôi vợ chồng này chính là phụ mẫu của Ngôn Sinh.
Ngôn phụ cười làm lành, nói: “Tiền bối, danh ngạch mà Cận Mục Học Viện cho là viện trưởng tự mình quyết định, không phải chúng ta muốn đổi là có thể đổi được.”
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, các ngươi chỉ cần nói bán hoặc là không bán, còn lại Lư gia ta sẽ tự xử lý.” Cường giả Lư gia kềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, giải thích một câu, sau đó lại cường điệu một lần: “Đừng ép ta động thủ!”
Phụ mẫu Ngôn Sinh chỉ có thể cười làm lành, sau đó giải thích.
Ngay lúc đó, Ngôn Sinh núp sau cửa phòng, nghe cuộc nói chuyện bên ngoài, cắn răng nghiến lợi nắm chặt hai quả đấm, bóp đến hai bàn tay trắng bệch, đầu ngón tay sung huyết.
Mặc dù đã không chỉ một lần nhận khuất nhục như vậy, nhưng mà chưa có lần nào khiến hắn thống khổ như lần này.
Hắn rất muốn lao ra, dùng nắm đấm của mình đánh vào mặt người Lư gia.
Bất chấp hậu quả đánh một quyền như vậy!
Rõ ràng lần này cơ hội đi vào nội viện Cận Mục Học Viện tu hành mạch thuật Huyền cấp thượng phẩm là do hắn tranh thủ được, vì lấy được nó mà năm năm trời, mỗi tháng hắn chỉ ngủ năm canh giờ.
Thời gian năm năm, không ngủ không nghỉ tu luyện!
Lại thêm phụ mẫu nhắc nhở hắn nhất định phải khiêm tốn làm việc, tuyệt đối không được để lộ bí mật mình có song dị mạch trước mặt người khác. Bởi vậy hắn chỉ có thể tu luyện dị mạch thuộc tính hỏa.
Vì thế nên mới khiến cho hắn không có chút ưu thế nào so với những học viên có tuổi tác hơn xa mình.
Nhưng mà như vậy cũng không tính là gì, dù chịu khổ, bị liên lụy, hắn vẫn dựa vào cố gắng của mình lấy được danh ngạch đi vào nội viện tu luyện mạch thuật Huyền cấp thượng phẩm. Có kết quả này, hắn đã thỏa mãn.
Ít nhất hắn nỗ lực năm năm qua, cuối cùng không có uổng phí.
Vốn cho rằng tất cả sẽ kết thúc hoàn mỹ như vậy, nhưng không ngờ Lư Minh Minh tỷ thí thua hắn, không được mấy ngày thì đã kêu cường giả trong nhà tìm tới nhà hắn, muốn mua danh ngạch nội viện!
Cái gọi là mua, thật ra thì giống cướp hơn!
Khiến cho hắn phẫn nộ nhất là người Lư gia lại chỉ trỏ cha mẹ mình.
Phụ mẫu vì hắn mà trở nên cực kỳ hèn mọn.
Thân làm con, thấy cảnh này thì còn gì khổ hơn.
Nhưng mà hắn biết, sợ là mình chỉ có thể thỏa hiệp, muốn đuổi Lư gia đi thì chỉ có thể bán danh ngạch cho Lư gia. Nếu không thì cuộc sống của nhà bọn họ sau này sẽ rất khó.
Còn đi học viện cáo trạng, Cận Mục Học Viện sẽ không vì hắn mà trở mặt với Lư gia?
Tuy rằng phụ mẫu kiên trì để cho mình trốn tránh, bọn họ nói bọn họ có cách đuổi người Lư gia đi, nhưng mà Ngôn Sinh không muốn nhìn thấy phụ mẫu bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, hèn mọn cười làm lành.
“Cho dù mất cơ hội lần này thì ta còn có thể đi Phong Gian Nguyên liều một phen! Nếu như có thể tìm được Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh đó...” Trong lòng thầm nói, Ngôn Sinh mở cửa ra, thẳng tiến không lùi, đi ra khỏi phòng.