Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 891 - 【Vip】 Lạc Thâm Phản Kích

【VIP】 Lạc Thâm phản kích 【VIP】 Lạc Thâm phản kích

“Tộc trưởng, vừa rồi Đoàn Hồn Sơn nói...”

“Vừa rồi cái gì? Kêu ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó đi, lão phu còn không sợ thì ngươi sợ cái gì?”

“Thuộc hạ đã rõ!”

Khi người Lạc gia chạy đi, Lạc Thâm tự mình trở lại trong trướng, ngồi xuống, lấy một ít thiên tài địa bảo từ trong tàng giới ra điều trị thương thế trên tay.

Mối thù cụt tay, chắc chắn là phải báo!

Nếu chuyện Đoàn Hồn Sơn ăn quả đắng hôm nay truyền ra, hắn sẽ không xuống đài được, chắc chắn phải kiên trì lên, nếu không thì danh hiệu trung cảnh vô địch sẽ chấm dứt ở đây.

Đoàn Hồn Sơn tự phụ, không thể để cho uy danh của mình mất hết.

Cho nên chắc chắn Đoàn Hồn Sơn sẽ đi Bất Hủ Tông!

Nam Hoa Môn cũng tốt, Bất Hủ Tông cũng được, cho dù là phe nào bị hao tổn thì cũng đều là chuyện cực tốt với hắn.

Còn uy hiếp chặt tay, Lạc Thâm hoàn toàn không coi ra gì.

Ai mà không có chỗ dựa?

...

Phong Gian Nguyên.

“Các ngươi còn đuổi theo nữa thì bổn cô nương sẽ không khách khí!”

Long Nguyệt chạy như bay trong Phong Gian Nguyên, phía sau là hơn nghìn người liều mạng đuổi theo.

Cũng may là không có cường giả Địa Vô Cấm đuổi theo, cho nên Long Nguyệt có thể chạy mà không bị đuổi kịp.

Nhưng mà liên tục chạy như vậy thì ai mà chịu được?

“Bỏ Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh xuống!”

“Muốn chúng ta đừng đuổi theo, ngươi có thể ngừng chạy không?”

“Đuổi kịp ngươi, ta muốn làm ngươi, hắc hắc hắc...”

Nghe tiếng kêu gào sau lưng, Long Nguyệt nhịn không được.

Nhưng mà nàng không có mở mạch môn mà móc đũa phép ra, miệng nói lẩm bẩm.

Cảnh tượng này đập vào mắt đám người đang đuổi theo phía sau, bọn họ cũng sửng sờ.

Lấy một cây gậy ra là có ý gì?

Sợ choáng váng?

Chuẩn bị dùng gậy gỗ ném bọn họ?

Hài, suy cho cùng thì vẫn là nữ nhân, năng lực chịu đựng vốn kém!

Trong lúc bọn họ mơ màng, đám người phía trước nhất người đột nhiên kinh hô một tiếng.

Bịch!

Bịch!

Tiếng người rơi xuống nước vang lên.

Hóa ra chẳng biết từ lúc nào, trước người bọn họ đột nhiên xuất hiện một cái hồ nước không nhỏ.

Bởi vì hồ nước đột nhiên xuất hiện, đám người trầm mê truy đuổi cũng không có phát hiện, cho nên vô số người đều rơi vào trong nước.

Người phía sau không tránh kịp, cũng đâm đầu vào theo.

Có người chú ý tới, cũng dừng bước nhưng vẫn là bị người đằng sau đuổi tới đụng rơi xuống.

Còn có người không cam lòng, trực tiếp kéo những người vốn có thể tránh thoát được xuống.

“Sao chỗ này lại có cái hồ!”

“Sao lại đột nhiên xuất hiện một cái hồ.”

“Kéo ta xuống nước, ta giết chết ngươi!”

“Mau đuổi theo, nàng sắp chạy mất dạng rồi kìa!”

Người trong hồ bắt đầu giãy dụa, cả đám đều hơi ngáo.

Bởi vì bọn họ thực sự không hiểu tại sao lại đột nhiên xuất hiện một cái hồ nước.

Lúc này, Long Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, cười một tiếng.

“Không ngờ mấy ngày trước tiện tay học một cái ma pháp nhỏ, cũng không tính là nhất gia nhưng hôm nay lại dùng tới... còn đuổi theo nữa thì bổn cô nương sẽ cho các ngươi tắm thêm mấy lần nữa!”

Long Nguyệt cười hì hì một tiếng.

Nàng càng ngày càng thích ma pháp.

...

Bất Hủ Tông.

Khi ngự kiếm đi vào ranh giới Bất Hủ Tông, Ngôn Sinh nhịn không được liên tục cảm thán, tán thưởng Bất Hủ Tông như một cái thế ngoại đào nguyên.

Rõ ràng nhìn từ bên ngoài thì Bất Hủ Tông chỉ nằm trên Tinh Kiếm Sơn.

Nhưng khi vào trong Bất Hủ Tông thì phát hiện ra Bất Hủ Tông nằm trong quần sơn chạy dài, hoàn toàn không giống như nhìn từ bên ngoài.

Ôn Bình cười cười, nói: “Ngôn Sinh, vào Bất Hủ Tông, sau này ngươi chính là người của Bất Hủ Tông, chuyện trời sinh song dị mạch không cần che giấu nữa. Còn nữa, Bất Hủ Tông mặc dù không có nhiều yêu cầu với đệ tử, nhưng có một chuyện ngươi phải nhớ kỹ. Phải giữ vững tinh thần tiến lên. Bởi vì ở đây, ngươi trời sinh song dị mạch nhưng cũng không có nhiều ưu thế lắm đâu.”

Ôn Bình muốn cho Ngôn Sinh hiểu rõ chuyện này.

Nếu không thì thiên phú sẽ trở thành trói buộc.

Bởi vì cho dù là Địa Ngục Hỏa hay là thuộc tính phong đều có thể vững vàng đè lên song dị mạch.

Dù sao Ngôn Sinh chỉ là song sinh dị mạch bình thường.

Ngôn Sinh hiểu ra, gật đầu, nói: “Tông chủ, đệ tử ghi nhớ trong lòng.”

Ôn Bình tiếp tục nói: “Còn có một chuyện, Bất Hủ Tông không giống như những thế lực khác, chờ sau này ngươi tu luyện thì sẽ hiểu.”

“Ừm.”

Ngôn Sinh gật gật đầu.

Sau đó Ôn Bình ngự kiếm dẫn Ngôn Sinh đáp xuống chỗ phụ mẫu Ngôn Sinh ở.

Kiếm vừa rơi xuống đất, phụ mẫu của Ngôn Sinh lao đến.

“Ôn tông chủ!”

“Ôn tông chủ!”

Hai người vội vàng quỳ xuống đất.

Ôn Bình nói: “Đều đứng lên đi, mấy ngày nay ở lại Bất Hủ Tông có thấy hài lòng không?”

Phụ mẫu Ngôn Sinh vội vàng cảm ơn: “Hài lòng, cực kỳ hài lòng. Trong Bất Hủ Tông giống như thế ngoại đào nguyên, hai vợ chồng chúng ta sẽ nhớ mấy ngày này cả đời.”

Suy cho cùng thì vẫn là người một nhà, ngay cả lời khen cũng giống nhau.

Ôn Bình cười cười, nói: “Ngôn Sinh đã vào Bất Hủ Tông, bổn tông chủ nể mặt hắn, hôm nay có thể cho hai người các ngươi một cơ hội, vào Bất Hủ Tông ta không?”

“Có thể sao?”

Hai người vừa mừng vừa sợ.

Ôn Bình nói: “Nhưng mà Bất Hủ Tông không nuôi không, sau này các ngươi đi theo Triệu Doanh trên Dược Sơn trồng linh mễ đi.”

“Vâng, tông chủ!”

Hai người lần lượt đáp.

Đối với bọn họ thì có thế lực nhận bọn họ thì cho dù là làm cái gì cũng tốt hơn là làm tán tu trong Bái Nguyệt Thành.

Huống chi là Bất Hủ Tông nhận bọn họ!

Đây là cơ hội mà người khác cầu còn không được!

Ôn Bình nói: “Đều đứng lên đi.”

Ngôn Sinh vui vẻ, sau đó vọt tới, đỡ phụ mẫu lên.

...

Đêm xuống.

Trăng sáng sao thưa, vạn vật im tiếng.

Phong Gian Nguyên giống như là một con yêu thú đã ngủ thiếp đi, doanh địa Lạc gia thì giống một con rận ký sinh trên đó, cực kỳ nhỏ bé.

Lúc đêm khuya, đám người Tào Thiên Tuyệt lần lượt đi vào doanh địa Lạc gia hỏi thăm Lạc Thâm.

Chuyện Lạc Thâm cụt tay cũng truyền rất nhanh, không đến nửa ngày thì cho dù là người biết Lạc gia hay là ngươi không biết Lạc gia đều biết Lạc Thâm bị ép phải chặt tay.

Bình Luận (0)
Comment