Tào Thiên Tuyệt không đành lòng nói: “Đoàn Hồn Sơn này cũng quá đáng.”
“Đúng là khinh người quá đáng!”
Mấy người Khanh gia cũng tỏ vẻ bất bình thay cho Lạc Thâm.
Nhưng mà suy cho cùng thì mọi người cũng không thể làm gì, dù sao thực lực của Đoàn Hồn Sơn rành rành ra đó, không chặt tay thì có thể làm gì?
Không chặt tay thì sợ là sẽ mất mạng!
Sắc mặt Lạc Thâm như thường, liếc mắt nhìn vai trái trống rỗng của mình, nói: “Không sao, chuyện nhỏ. Các vị tới đúng lúc lắm, vừa khéo có một chuyện cần các ngươi giúp, nếu có thể thành công thì cho dù kết quả như thế nào cũng là chuyện tốt với chúng ta.”
Tào Thiên Tuyệt hỏi: “Cứ nói thẳng đi, bây giờ mọi người ai cũng đứng trên cùng một chiến tuyến.”
Lạc Thâm nói: “Hôm nay Bái Nguyệt Thành xuất hiện một thiên kiêu trời sinh song dị mạch, nhưng mà bị Bất Hủ Tông thu vào dưới trướng rồi.”
“Trời sinh song dị mạch?”
“Thật hay giả?”
Trên mặt mấy người Tào Thiên Tuyệt lộ vẻ kinh ngạc.
Lạc Thâm gật đầu, nói: “Chính xác trăm phần trăm.”
Thấy Lạc Thâm khẳng định, mọi người không khỏi có chút hâm mộ.
“Bất Hủ Tông này đúng là nhặt được tiện nghi lớn.”
“Trời sinh song dị mạch, quả là đáng tiếc.”
Lạc Thâm chậm rãi nhìn biểu cảm trên mặt mọi người, sau đó nói: “Các vị, cơ hội chế tạo phiền phức cho Bất Hủ Tông cũng đến. Chúng ta chỉ cần lan truyền chuyện này ra, ta tin tưởng có không ít thế lực sẽ vì hắn mà đấu một trận với Bất Hủ Tông.”
“Trước mắt có người dám động thủ với Bất Hủ Tông sao?”
Mấy người Tào Thiên Tuyệt tỏ vẻ nghi ngờ.
Bởi vì Tẫn Tri Lâu của Bất Hủ Tông đã biểu hiện ra năng lực tình báo mạnh mẽ.
Xem một góc mà biết toàn cảnh, bởi vậy, rõ ràng Bất Hủ Tông cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Lạc Thâm thấy mọi người đều có ý không muốn để cho Bất Hủ Tông dễ chịu thì nói luôn: “Chim đầu đàn, đã có! Đó chính là Đoàn Hồn Sơn. Đoàn Hồn Sơn vì cướp đoạt tên thiên tài đó mà xảy ra chút ma sát trong lời nói với tông chủ Bất Hủ Tông, mặc dù không có đánh nhưng Đoàn Hồn Sơn còn bị thiệt nhỏ, đồng thời còn bị ma pháp dọa cho không dám đuổi theo.”
“Không thể nào?”
“Đoàn Hồn Sơn ăn quả đắng!”
Trên mặt mấy người Tào Thiên Tuyệt đều lộ vẻ kinh hãi.
Lạc Thâm gật gật đầu, tiếp tục nói: “Chuyện này, các vị chỉ cần cố gắng tuyên truyền ra bên ngoài, để cho càng nhiều người biết chuyện này. Với tính tình của Đoàn Hồn Sơn thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, cho dù không dám lên thì nhất định cũng phải làm chim đầu đàn này.”
“Với tính tình của Đoàn Hồn Sơn thì đương nhiên là sẽ không để cho uy danh của mình bị chôn vùi vô ích.” Tào Thiên Tuyệt trầm tư một hồi, sau đó vỗ bàn một cái: “Cứ làm như vậy! Ta sẽ phái ngươi tản tin tức ngay, để cho Đoàn Hồn Sơn đó không muốn đánh cũng phải đánh!”
Mấy người còn lại cũng lên tiếng đồng ý.
Cuối cùng, Lạc Thâm nhấn mạnh một câu: “Hai chuyện này để cho càng nhiều người biết càng tốt, khi chuyện lớn ra, chúng ta cũng có thể nhìn rõ Bất Hủ Tông hơn. Nếu không, với khoảng cách giữa mấy nhà chúng ta và Bất Hủ Tông, hắn muốn làm gì năm nhà chúng ta thì cũng không cần phải chuẩn bị!”
Lạc Thâm lại nhấn mạnh sự nguy hại của Bất Hủ Tông với mấy nhà, mục đích là vì muốn cho bốn nhà dốc hết sức làm chuyện này.
…
Hôm sau.
Phòng bếp.
Lúc sáng sớm, đám đệ tử đi vào Phong Gian Nguyên dồn dập trở về, khi nhìn thấy mấy người Long Nguyệt cầm lệnh bài trong tay thì rất hâm mộ.
“Chúc mừng Vân trưởng lão.”
“Chúc mừng Long trưởng lão.”
Trong tiếng chúc mừng của mọi người, Ôn Bình đi tới phòng bếp.
Cũng dẫn Ngôn Sinh mới nhập môn tới.
Sau khi giới thiệu Ngôn Sinh cho từng người, Ôn Bình đưa mắt nhìn ba người đã lấy được lệnh bài là Vân Liêu, Long Nguyệt và Dương Nhạc Nhạc, hài lòng gật gật đầu.
“Ta tin hẳn là mọi người cũng nhìn thấy, mỗi một tấc đất ở Triều Thiên Hạp đều có cường giả, so với bọn họ thì các ngươi vẫn chênh lệch rất lớn. Kể từ hôm nay, ba người các ngươi đi vào Hải Niệm Các tu luyện, cơ hội lần này là miễn phí, hi vọng các ngươi quý trọng nó! Còn nữa, trong ba người các ngươi có ngươi thích hợp tu luyện ma pháp, cũng có không thích hợp. Như Long Nguyệt, sau này ngươi chuyên tu ma pháp, ma pháp thích hợp với ngươi hơn. Nhạc Nhạc, Vân trưởng lão, nếu hai người các ngươi không muốn thử ma pháp thì có thể tu luyện phi kiếm.”
“Tóm lại, không có mạnh nhất, chỉ có thích hợp nhất. Còn những người khác, lần này không lấy được lệnh bài, không có được cơ hội đi vào Hải Niệm Các cũng không sao. Không bao lâu sau thì Hải Niệm Các sẽ thu phí mở ra, đến lúc đó mọi người đều có thể vào bên trong.”
Ghe được câu nói sau, mọi người đều vui vẻ.
Mọi người trong Bất Hủ Tông đã quen với thu phí tu luyện, bây giờ thứ bọn họ không sợ nhất chính là thu phí.
Bọn họ chỉ sợ hạn chế!
“Hi vọng khi Hải Niệm Các mở ra thì không có hạn chế thời gian và số lần.”
Hoài Diệp mong đợi nhìn Ôn Bình.
Những người còn lại cũng dùng ánh mắt giống vậy nhìn Ôn Bình.
Ôn Bình cười nhạt một tiếng, nói: “Các ngươi cảm thấy có thể sao?”
“Hài, biết ngay là sẽ như vậy mà.” Hoài Diệp thở dài, sau đó đưa tay khoác lên vai Ngôn Sinh: “Sư đệ mới nhập môn, nghe nói vì tìm cái lệnh bài này mà ngươi suýt chút nữa là mất mạng?”
Ngôn Sinh gật gật đầu.
Hoài Diệp không khỏi cười cười, không muốn nói nữa.
Ngôn Sinh như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, muốn hỏi Hoài Diệp cười cái gì nhưng lại không dám hỏi.
Khi mọi người dẫn Ngôn Sinh chạy tới phòng bếp, các trưởng lão Vân Liêu nhích lại gần.
Vân Liêu nói: “Tông chủ, khi thuộc hạ lấy được lệnh bài thì có gặp được người của mấy nhà thế lực ngũ tinh trong Bái Nguyệt Thành. Có vẻ như bọn họ vô cùng căm thù Bất Hủ Tông chúng ta.”
Lãng Tử Kiếm Vu Mạch nói: “Chúng ta cũng cảm thấy vậy. Mặc dù không có ra tay với chúng ta nhưng trong lời nói luôn khiêu khích chúng ta.”
“Người Lạc gia đánh lén ta, nói là lầm tưởng ta là yêu vật trong Phong Gian Nguyên, chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng mà ta cảm thấy không phải vậy.” Vu Giang nói.