Vu Giang biết, rõ ràng mình mặc Bất Hủ Thanh Phong Bào!
Hắn cũng không dùng yêu thể đi trong Phong Gian Nguyên..
Ôn Bình nói: “Căm thù Bất Hủ Tông, chuyện bình thường thôi. Chúng ta đột nhiên đi vào địa bàn của bọn họ, muốn đứng trên đỉnh đầu của bọn họ, nếu đổi lại là người khác thì ai cũng khó chịu. Nhưng mà nếu có người ra tay với các ngươi nữa thì cứ giết là được, cho dù là ai, cho dù có lai lịch lớn cỡ nào, bổn tông chủ làm chỗ dựa cho các ngươi!”
“Vâng!”
Mấy người Vân Liêu vui vẻ, đưa mắt nhìn nhau.
Từ trong lời nói của Ôn Bình, bọn họ giống như thấy được bão tố sắp kéo tới Triều Thiên Hạp.
Đang nói chuyện thì tiếng hệ thống vang lên bên tai.
Thính Vũ Các thăng cấp xong!
Khi bốn trăm ngàn bạch tinh của đám người Tào gia đưa tới cửa, Ôn Bình lại thăng cấp Thính Vũ Các một lần nữa.
Sau bốn lần, Ác Linh Kỵ Sĩ đã là nửa bước Địa Vô Cấm.
Một lần nữa, Ác Linh Kỵ Sĩ chính là Địa Vô Cấm.
Mặc dù tốn không ít bạch tinh nhưng nhìn Ác Linh Kỵ Sĩ bước vào Địa Vô Cấm, Ôn Bình cảm thấy cái gì cũng đáng.
Lúc này, Ôn Bình hoàn toàn không còn tâm tư ăn cơm.
Hắn muốn đi Thính Vũ Các!
Xem thử xem Ác Linh Kỵ Sĩ Địa Vô Cấm thì có biến hóa gì hay không.
Đang muốn đi, bỗng nhiên Ngôn Sinh kinh hô một tiếng: “Cái gì, sư huynh, không phải ngươi đang gạt ta chứ?”
“Gạt ngươi làm cái gì.” Dương Nhạc Nhạc cười hì hì một tiếng.
Ngôn Sinh lập tức im lặng, sau đó nói: “Nhiều thế lực ngũ tinh đang tìm Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh như vậy, nhưng nó chỉ là lệnh bài ra vào Hải Niệm Các, là tông chủ cố ý ném ở đó...”
Ngôn Sinh kinh ngạc.
Hơn nữa, lệnh bài này cũng không phải là thứ ghê gớm gì!
Cũng chỉ là một cái lệnh bài ra vào mà thôi!
Dương Nhạc Nhạc vỗ vỗ vai Ngôn Sinh, nói: “Cho nên chúng ta đều đang cười, ngươi vì cái đồ chơi này mà cửu tử nhất sinh, lỗ vốn rồi nha.”
Ngôn Sinh không khỏi lẩm bẩm một câu: “Không biết có bao nhiêu cường giả đang liều mạng chém giết đẫm máu vì cái lệnh bài này.”
Sau khi nghe xong, Ôn Bình cười cười.
Chuyện này không liên quan đến hắn.
Hắn hoàn toàn không có nói lệnh bài cực kỳ trọng yếu, đều là những người đó tự mình tưởng tượng ra.
Rời khỏi phòng bếp, Ôn Bình đi thẳng lên Thính Vũ Các.
Đến Thính Vũ Các, hình thượng bên ngoài Thính Vũ Các có chút thay đổi, trên đỉnh Thính Vũ Các, một đóa Thanh Liên lớn chừng bàn tay đang chầm chậm xoay. Khi Ôn Bình đi qua, nó nở rộ ra.
Trong khoảnh khắc nở rộ ra, một đám ánh sáng màu xanh trắng từ trong Thanh Liên chiếu xuống.
Một cảm giác trước nay chưa từng có lóe lên trong đầu, khiến cho toàn thân Ôn Bình cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tiếng hệ thống cũng vang lên: “Kí chủ, thứ này tên là Địa Đạo Thanh Liên, đến từ địa ngục vong linh. Tu luyện xung quanh nó thì sẽ tự động sinh ra một loại linh thể tên là Địa Đạo Thanh Liên Thể. Trên Linh Thể Bảng không có ghi chép về nó, vì nó không thuộc về thế giới này.”
“Tên rất mạnh, nhưng nó mạnh như vậy thật sao?”
“Nếu là lực phòng ngự, sức mạnh mà kí chủ hiểu thì đúng là Địa Đạo Thanh Liên cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng chỗ mạnh mẽ thật sự của nó là người tu luyện được Địa Đạo Thanh Liên Thể thì sẽ là chúa tể của địa ngục vong linh, có thể mở cửa địa ngục ra, liên kết cái thế giới này và địa ngục vong linh.” Hệ thống lại nói: “Chuyện này dính dáng đến linh. Cái thế giới này là thế giới phong bế, người sau khi chết thì sẽ sinh ra linh, linh sẽ tiêu tán trong thiên địa này. Đồng thời, nếu như người xuất sinh, linh nhận được là do thế giới này cho. Cứ như vậy, thoạt nhìn cái thế giới này giống như là một cái vùng biển khép kín, cái gì cũng là tự cấp tự túc.”
“Như vậy không tốt sao?”
“Đương nhiên là tốt, nhưng thế giới tốt hơn thì sẽ là thế giới có chuỗi mắc xích. Ví dụ như thế này, nếu kí chủ là người của thế giới khác, chết ở thế giới đó, linh của ngươi có thể đi rất nhiều thế giới, sau đó lại lựa chọn một thân thể khác ở đó, sống lại lần nữa. Cái này gọi là chuyển thế. Nhưng cái thế giới này, linh bên ngoài không vào được, đương nhiên linh bên trong cũng không ra được. Cứ như vậy, cái thế giới này không có tính đa dạng. Người mới sinh chỉ đơn giản là có một cái dị mạch. Thế nhưng nếu nó thông qua địa ngục vong linh, liên kết với thế giới khác, vậy thì tương lai sẽ có thể xuất hiện nhiều loại thiên tài, có được đủ loại khả năng.”
“Ta hiểu ý của ngươi, ta hỏi thêm một câu, linh của ta đi vào thế giới này chuyển thế như thế nào?”
“Thế giới bích chướng luôn có một hai cái lỗ hổng, kí chủ đến từ đó.”
“Ta lại hỏi thêm một câu, mở cửa địa ngục ra, kết nối thế giới này với thế giới khác thì có lợi ích gì với ta?”
Ôn Bình không phải loại người đại vô tư.
Nếu như mình không lấy được chỗ tốt thì hắn cũng không có hứng làm.
Hệ thống lại nói: “Bởi vì Bất Hủ Tông cũng có thể thống trị cái thế giới này.”
“Có lẽ... đã có sắp xếp từ trước.”
Ôn Bình giật mình, trong lòng có chút chờ mong.
Lỡ như tương lai Bất Hủ Tông thống trị cái thế giới này thật, vậy thì mở ra cửa địa ngục sẽ có rất nhiều lợi ích. Người ở thế giới này càng tốt hơn thì Bất Hủ Tông cũng có thể nâng cao một bước.
Ôn Bình lấy lại tinh thần, chuẩn bị kiểm tra Ác Linh Kỵ Sĩ.
Tâm niệm vừa động, Ác Linh Kỵ Sĩ từ Thương Ngô Thành về tới Thính Vũ Các.
Bề ngoài không thay đổi nhiều, vẫn có Lam Hỏa bốc lên, không có mọc ra huyết nhục. Trong lúc Ôn Bình vừa nghĩ là nó không có thay đổi gì thì hỏa diễm bị vầng sáng của Thanh Liên chạm vào.
Nó bắt đầu thay đổi màu sắc!
Hỏa diễm màu xanh lam dần dần biến thành màu xanh da trời, ngay cả chó săn Cáp Cáp cũng bị hỏa diễm màu xanh da trời bao trùm.
Đương nhiên, thay đổi lần này không chỉ đơn giản là thay đổi màu sắc.
Lúc này, một cái cửa sổ thông báo của hệ thống nhảy ra.