“Ác Linh Kỵ Sĩ nhận được năng lực mới: Tù Cấm!”
“Giới thiệu giản lược về năng lực: Có thể cầm tù đại ác nhân trong trong địa ngục vong linh, chịu nỗi khổ địa ngục.”
Năng lực nay không tệ nha!
Trước Ác Linh Kỵ Sĩ chỉ có thể thiêu đốt, thôn phệ linh hồn tội ác, bây giờ lại có thể ném thẳng nó vào địa ngục.
Năng lực này hẳn là còn mạnh hơn Đọa thiên sứ.
Ôn Bình tò mò hỏi một chút: “Hệ thống, như thế nào mới tính là đại ác nhân.”
“Ác Linh Kỵ Sĩ có thể tự mình phán đoán, khi nó nhận định đối phương là đại ác nhân thì sẽ thông báo cho kí chủ.”
“Đã hiểu.”
Ôn Bình hài lòng cười một tiếng, nhìn về phía Ác Linh Kỵ Sĩ, trong bụng vui như hoa nở.
Sau đó, Ôn Bình lại mở cửa hàng kèm theo ra.
Hi vọng Thính Vũ Các liên tục thăng năm cấp thì có thể xoạt ra một hai món đồ.
Mặc dù theo số lần thăng cấp càng nhiều thì muốn quét ra mấy món đồ trong cửa hàng rất khó, nhưng Ôn Bình vẫn rất chờ mong.
Mở cửa hàng ra.
Ôn Bình vui vẻ.
Quét ra một thứ mới!
“Gặp may rồi!”
Nhưng khi Ôn Bình chuẩn bị nhìn thử một chút thì phát hiện ra giá bán của nó không bình thường.
Giá bán của nó không phải là bạch tinh!
Mà là danh vọng!
“Càn Khôn Lôi.”
“Giá bán: Một ngàn danh vọng.”
Ôn Bình vội nói: “Hệ thống, danh vọng này không phải là...”
“Kí chủ đoán không sai. Trước mắt cấp danh vọng của kí chủ là bốn cấp, tổng cộng có được mười vạn danh vọng có thể sử dụng. Dĩ nhiên, cho dù tiêu hao hết mười vạn danh vọng thì đẳng cấp cũng sẽ không giảm. Chẳng qua là danh vọng khó nhận được, sau này sẽ có rất nhiều thứ phải dùng đến danh vọng, cho nên tốt nhất kí chủ đừng phung phí.”
“Cho nên bây giờ danh vọng bắt đầu thay thế bạch tinh rồi?”
“Sắp rồi.”
“Được rồi, ta vừa hết sầu vì không có bạch tinh thì ngươi lại đổi một loại tiền tệ khác.”
“Kí chủ không nên hiểu lầm, kim tệ, bạch tinh chỉ là vì thuận tiện cho kí chủ làm quen với những thứ mới này. Danh vọng mới là đồng tiền chính của Siêu Cấp Tông Môn Hệ Thống, cũng là tiền tệ chủ yếu nhất.”
“Đã hiểu.”
Ôn Bình biết sẽ có một ngày như vậy, cũng lười nói tiếp, nhìn Càn Khôn Lôi.
“Càn Khôn Lôi, ở trong chứa càn khôn. Ẩn chứa một đạo Diệt Thế Thiên Lôi trong đó, uy lực vô tận, khi sử dụng thì chỉ cần ném ra là được.”
“Chú ý: Rời xa khu vực Càn Khôn Lôi nổ hai ngàn mét, nếu không thì người sử dụng cũng sẽ bị liên lụy, rất có thể sẽ chết!”
“Bá đạo như vậy!”
Phải rời xa hai ngàn mét khiến cho Ôn Bình giật mình.
Rốt cuộc Diệt Thế Thiên Lôi này mạnh cỡ nào?
Vậy mà phải lui ra hai ngàn mét!
Chờ kẻ địch tới để cho mình thí nghiệm thử một lần?
Một ngàn danh vọng, trước mắt hắn vẫn có thể tốn được.
Hệ thống lại nhắc nhở lần nữa: “Kí chủ, lần thứ nhất mua sắm là miễn phí.”
“Đặc quyền của tông chủ, ta thích!”
Ôn Bình vui vẻ, mua ngay một quả.
...
Hôm sau.
Doanh trướng Lạc gia.
Lúc rạng sáng, một con chim cắt đưa tin bay vào trong trướng.
Lạc Thâm gỡ thư xuống, đọc lại: “Lạc huynh, chuyện Đoàn Hồn Sơn đã truyền đến Nam Hoa Môn. Hôm nay, chắc chắn môn chủ Nam Hoa Môn Phục Nam Hoa sẽ biết được chuyện này. Chuyện xấu đồn tới trong nhà, với tính tình của Đoàn Hồn Sơn thì hắn tuyệt đối ngồi không yên!”
Đọc đến đây, Lạc Thâm ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, muốn dùng tay trái của mình ném thư vào trong đống lửa.
Nhưng mà hắn nắm hụt.
Bởi vì không có tay trái!
Hết cách, chuyển có thể quay ngươi, dùng tay phải ném.
Hỏa diễm chiếu lên trên nét mặt trầm ổn của Lạc Thâm, Lạc Thâm lại lẩm bẩm một câu: “Tin tức về Ngôn Sinh đã truyền ra, hôm qua các thế lực lớn đều biết. Hôm nay, chuyện Đoàn Hồn Sơn cũng làm xong. Bây giờ vạn sự đã sẵn sàng, chỉ chờ Đoàn Hồn Sơn và Phục Nam Hoa làm chim đầu đàn.”
Đúng lúc này, ngoài cửa có người Lạc gia tới báo.
“Tộc trưởng, lại có hai cái Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh bị tìm được, lần này không phải là Bất Hủ Tông lấy được.”
Lạc Thâm cười nói: “Chỉ cần không phải là người của Bất Hủ Tông thì ai lấy được cũng là chuyện tốt! Ai lấy được hai cái này?”
“Tam công tử Thủy Trung Nguyệt của Thủy gia ở Kiến Thủy Thành. Còn có đại tiểu thư Thủy Băng Miểu của Bạch gia ở Phong Thành.”
“Ừm?”
Lạc Thâm nhướng mày.
Sao đều là tiểu bối trẻ tuổi tìm được?
Người ở Bái Nguyệt Thành một cái lệnh bài cũng không tìm được?
Nhưng mà Lạc Thâm cũng không nghĩ nhiều, hô: “Nam Di, chuyển qua nơi khác xây dựng cơ sở tạm.”
Mục đích hắn làm như vậy chính là vì né tránh Đoàn Hồn Sơn.
Đoàn Hồn Sơn không tìm thấy mình thì chắc chắn là sẽ đi tìm Bất Hủ Tông gây sự.
Khi Lạc gia trốn đi, theo Bất Hủ Thanh Vân Bảng lan truyền giữa mười bốn thành, Bất Hủ Tông dần dần được mọi người biết đến.
Tất cả mọi người rất khiếp sợ, lại có người dám đối xếp hạng thế lực ngũ tinh.
Ai cao ai thấp, ai yếu ai mạnh đều do hắn định đoạt?
Đúng là cả gan làm loạn!
“Bất Hủ Tông này là gà đất chó sành gì, còn dám làm một cái Bất Hủ Thanh Vân Bảng!”
“Nghĩ mình là thế lực lục tinh sao? Vậy mà dám chỉ trỏ chúng ta.”
“Võ Thần Kiếm của Vô gia ta lại yếu hơn Sơn Nhạc Chấn của Sơn gia, Bất Hủ Thanh Vân Bảng này đang nói hươu nói vượn gì đó? Tất cả mọi người biết, rõ ràng Sơn gia chỉ có thể nhìn sắc mặt chúng ta mà làm việc, Sơn Nhạc Chấn của Sơn gia bọn họ sao có thể mạnh hơn Võ Thần Kiếm của Vô gia ta được?”
“Toàn là thứ gì chứ, nói hươu nói vượn!”
“Bất Hủ Tông quái quỷ gì, lá gan cũng quá lớn.”
Khi mọi người còn đang lên án Bất Hủ Tông thì chuyện Ngôn Sinh giống như là một viên thiên thạch trời giáng, một lần nữa đẩy Bất Hủ Tông lên cao trào dư luận.
Mới đầu đa số thế lực ngũ tinh chỉ xem Bất Hủ Thanh Vân Bảng như một trò hề, nhưng bây giờ cho dù là có hứng thú hay là không có hứng thú với Bất Hủ Tông thì đều chú ý đến Bất Hủ Tông.
Thiên tài dị mạch ở Nguyên Dương Vực cũng được, ở xung quanh Tinh Kiếm Sơn cũng được, cũng không phải là thứ hiếm có gì, trong một vạn người thì sẽ có một người là Tiên Thiên Dị Mạch. Nhưng mà trời sinh song dị mạch, Nguyên Dương Vực có hay không thì bọn họ không biết, ngược lại trong mười bốn thành xung quanh Tinh Kiếm Sơn thì không có.