Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 895 - 【Vip】 Mưa Gió Sắp Đến!

【VIP】 Mưa gió sắp đến! 【VIP】 Mưa gió sắp đến!

Bây giờ lại xuất hiện một thiên kiêu tuyệt thế trời sinh song dị mạch, nhưng lại bị một thế lực mới đến như Bất Hủ Tông thu rồi.

Không hợp quy củ!

Lần này đám người trong mười bốn thành lại nổ.

“Thất phu vô tội mang ngọc có tội, ngay cả đạo lý này mà Bất Hủ Tông cũng không hiểu sao?”

“Dám chiếm lấy di chỉ Lăng Tiêu Kiếm Phái thành lập tông môn, còn dám làm một cái Bất Hủ Thanh Vân Bảng tự cho là đúng ra, bây giờ lại thu thiên kiêu tuyệt thế trời sinh song dị mạch, Bất Hủ Tông này đang tìm đường chết sao?”

“Lần này hẳn là những thế lực ngũ tinh đó cũng ngồi không yên, Bất Hủ Tông này sẽ thảm!”

“Thiên kiêu tuyệt thế trời sinh song dị mạch, cũng không phải một cái thế lực mới đến có thể nhúng chàm. Đoán chừng Bất Hủ Tông này sẽ bị diệt tông, giống như Lăng Tiêu Kiếm Phái lúc trước vậy. Cho dù nó đã mạnh mẽ như vậy nhưng đụng tới thứ không nên đụng tới thì cũng phải trả một cái giá lớn là diệt vong. Xem ra Bất Hủ Tông này cái gì cũng không biết.”

“Đúng vậy, luôn có người cảm thấy mình sẽ không giẫm lên vết xe đổ, sẽ không trở thành Lăng Tiêu Kiếm Phái thứ hai, nhưng mà thực tế thì bọn họ đánh giá mình quá cao.”

Một đám tu sĩ Thông Huyền Cảnh đang chậm rãi bàn tán.

Bên cạnh còn có một đám Thần Huyền Cảnh hùa theo vài câu.

Còn cường giả Trấn Nhạc Cảnh thì cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Vẫn là cảnh giới Thông Huyền nhìn rõ!

Trong lúc tán tu trong mười bốn thành, thế lực tam tinh, tứ tinh mua hạt dưa xong, lấy ghế ra chuẩn bị xem trò hay, đồng thời cũng có rất nhiều cường giả Địa Vô Cấm chuẩn bị đi cướp thiên kiêu tuyệt thế Ngôn Sinh thì lại có tin tức Đoàn Hồn Sơn bị thiệt thòi trong tay Bất Hủ Tông truyền tới.

Đoàn Hồn Sơn là ai?

Khách khanh của Nam Hoa Môn!

Cường giả trung cảnh vô địch!

Hai thân phận!

Địa vị cao thượng!

Thực lực mạnh mẽ!

Nhưng bây giờ Đoàn Hồn Sơn lại bị thiệt thòi trong tay Bất Hủ Tông, trong lúc nhất thời, chuyện này khiến cho đa số thế lực ngũ tinh đều chọn quan sát trước, không dám liều lĩnh. Giống như Lạc Thâm nói, không ai chịu làm chim đầu đàn, chỉ có thể đợi Nam Hoa Môn lên trước.

Cùng lúc đó, trong Nam Hoa Môn cũng xôn xao.

Bọn họ tôn kính Đoàn Hồn Sơn, sùng bái Đoàn Hồn Sơn, kiêu ngạo vì danh hiệu trung cảnh vô địch của Đoàn Hồn Sơn, nhưng mà bây giờ danh hiệu trung cảnh vô địch này chấm hết rồi.

“Hồn Sơn, danh hiệu trung cảnh vô địch của ngươi không thể mất được.” Chủ điện của Nam Hoa Môn, một trung niên nam tử vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng nhìn Đoàn Hồn Sơn phía dưới.

Người này chính là môn chủ Nam Hoa Môn!

Phục Nam Hoa!

Là cường giả cùng cảnh giới với Đoàn Hồn Sơn.

Nhưng mà giữa hắn và Đoàn Hồn Sơn, ai yếu ai mạnh thì không có ai biết rõ.

Đoàn Hồn Sơn tức giận nói: “Môn chủ yên tâm, cái danh hiệu trung cảnh vô địch này, ta sẽ tự mình đi lấy về. Ta sẽ dùng máu của tông chủ Bất Hủ Tông đó để đúc lại danh hiệu!”

“Vậy thì tốt, tóm lại Nam Hoa Môn cần danh hiệu trung cảnh vô địch, nếu như không lấy về được thì ta không ngại tự mình giành lấy.” Phục Nam Hoa lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy: “Chuyến này, Nam Hoa Môn không chỉ muốn danh hiệu trung cảnh vô địch, thiên kiêu tuyệt thế trời sinh song dị mạch đó, Nam Hoa Môn ta cũng muốn.”

“Môn chủ, ngài muốn đích thân động thủ?”

“Nếu tất cả đều đợi Nam Hoa Môn chúng ta làm chim đầu đàn, vậy thì Nam Hoa Môn ta sẽ làm chim đầu đàn này. Một đám tự cho là hết sức thông minh, cho là mình thông minh hơn Bất Hủ Tông tự cho là đúng đó, vậy thì để cho bọn họ nhìn chúng ta ăn thịt!”

“Thuộc hạ khiến Nam Hoa Môn hổ thẹn rồi!”

“Chuyện này không cần nhắc lại, không có ý nghĩa gì, đến lúc đó dùng máu của tông chủ Bất Hủ Tông đúc lại danh hiệu cho ngươi là được.”

“Thuộc hạ rõ!”

Đoàn Hồn Sơn dứt lời, trong hai con ngươi lóe lên sát ý sắc bén.

Hắn vẫn nhớ câu nói của tông chủ Bất Hủ Tông.

“Đoàn Hồn Sơn, làm như vậy, có thể ngươi sẽ chết!”

Hắn còn nhớ đôi mắt lạnh lùng của tông chủ Bất Hủ Tông.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút, hắn lại bị một đôi mắt dọa sợ.

Đúng là hài hước!

Hắn còn nhớ một thế giới băng tuyết đó.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút, tại sao lại bị nó hù sợ?

Quay người lại!

Xuất phát!

Đi tới Tinh Kiếm Sơn!

Tín niệm, lòng tin, và danh hiệu trung cảnh vô địch đã mất đi đó, hắn muốn tự tay lấy về!

...

Bất Hủ Tông.

Vân Liêu đi vào Thính Vũ Các, bẩm báo: “Tông chủ, lại có vài thiên kiêu vào tông, lệnh bài ta đã thu lại.”

Ôn Bình hỏi: “Còn thừa lại mấy cái lệnh bài không tìm được?”

“Còn thừa lại hai cái lệnh bài, vừa mới nãy Trần Hiết trưởng lão đã truyền tin tức về, nói là đang sắp xếp hai tấm lệnh bài đó, trong hôm nay thì sẽ bắt được hai tên thiên kiêu nữa. Đều là thiên tài chừng hai mươi nhưng đã là Thần Huyền Thượng Cảnh, thậm chí nửa bước Địa Vô Cấm. Những thiên tài này, nếu đưa bất cứ người nào đến Hồ Thiên Địa thì đều có thể trấn áp Tân Tú Bảng.”

Lần đầu Vân Liêu thấy nhiều thiên tài vào tông như vậy, hết sức kích động.

Lúc nói chuyện, mặt mày hớn hở.

Ôn Bình gật gật đầu, nói: “Ngươi đi xuống đi, chờ hai người đó vào tông thì không cần thu người nữa, tiếp theo, chuyện thu người ta sẽ tự mình xử lý.”

Bây giờ Bất Hủ Tông thiếu cường giả.

Mắt thấy kẻ địch của Bất Hủ Tông càng ngày càng nhiều, nhưng mà cường giả trong Bất Hủ Tông lại không có bao nhiêu.

Thời gian một tháng mà hệ thống cho bây giờ chỉ còn lại một nửa, chỉ cần vượt qua được thì sẽ chính thức đón cầu vồng sau cơn mưa.

Một khi tông môn phát triển nổ mạnh bắt đầu thì không được bao lâu là Bất Hủ Tông sẽ xuất hiện rất nhiều cường giả, thực lực tổng thể có thể tăng lên một đoạn rất lớn.

“Tông chủ, thuộc hạ cáo lui.” Vân Liêu quay người muốn rời khỏi Thính Vũ Các, nhưng đột nhiên bị Ôn Bình gọi lại.

“Chờ một chút!”

“Tông chủ còn có chuyện gì muốn dặn dò?”

“Đi Hồ Thiên Địa một chuyến, gọi Hoài Không đến, mưa gió sắp đến!”

Bình Luận (0)
Comment