Đa số là người của thế lực ngũ tinh!
Tán tu chỉ chiếm số ít.
Chuyện này khiến cho hai người càng khó hiểu, tại sao lại có nhiều thành viên của thế lực ngũ tinh đuổi Tử Kinh Điểu như vậy?
Tử Kinh Điểu lại đang đuổi theo cái gì?
Đang nghĩ ngợi thì hai người nhìn thấy Tử Kinh Điểu đứng trên vùng trời của Tinh Kiếm Sơn ở xa xa, sau đó nghe được một tên cường giả Trấn Nhạc Cảnh bên cạnh nở nụ cười nói.
“Chỉ là một Bất Hủ Tông nho nhỏ, quá đề cao mình.”
“Làm một cái Bất Hủ Thanh Vân Bảng gì đó thì cũng thôi đi, còn muốn xung đột với Nam Hoa Môn, bây giờ Nam Hoa Môn ngay cả Yêu Thần trấn phái cũng xuất động.”
“Diệt tông ngay trong hôm nay!”
Nghe người xung quanh bàn tán, hai người Vạn Trường Thanh càng bối rối hơn.
Bất Hủ Tông đánh nhau với Nam Hoa Môn?
Bọn họ chỉ đi Nam Bố giới một chút, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?
Bình thường mười năm thậm chí hai mươi năm cũng chưa từng xảy ra chuyện lớn như vậy!
Bất Hủ Tông đang làm gì?
Vừa giết Đan Hồn xong, giờ lại xung đột với Nam Hoa Môn?
Dù sao thực lực của Đan Hồn cũng không mạnh, thế lực cũng yếu, nhưng Nam Hoa Môn thì không giống như vậy.
Nam Hoa Môn là thế lực tông môn đã có ngàn năm lịch sử, tông chủ Phụ Nam Hoa là cường giả đỉnh cao mà ngay cả Yêu Thần cũng có thể thu phục được.
Hơn nữa Yêu Thần này còn không phải là Yêu Thần bình thường.
Tử Kinh Điểu là Yêu tộc dưới vực sâu Triều Thiên Hạp, có thể điều khiển Thiên Địa Chi Lực, không phải là Yêu Thần bình thường có thể sánh được.
Cường giả Địa Vô Cấm bình thường thấy thì phải nhượng bộ lui binh!
Như Đan Hồn mà Bất Hủ Tông giết chết đó, ngay cả năng lực chạy trốn khỏi tay Tử Kinh Điểu cũng không có.
Khi càng ngày càng có nhiều người tụ tập bên ngoài Tinh Kiếm Sơn, Tử Kinh Điểu đột nhiên há miệng nói tiếng người, hướng về phía núi, hướng về phía người đó.
“Trốn cũng có ích gì không?”
Giọng Tử Kinh Điểu rất dày đục, giống như là sấm rền vang lên trên bầu trời.
Nhưng mà, trong Bất Hủ Tông cũng không có ai đi ra.
“Sẽ không phải là không dám ứng chiến chứ?”
“Không dám ứng chiến thì có ích lợi gì, Tử Kinh Điểu cũng tới, sao có thể không đánh?”
Trong tiếng bàn tán của mọi người, một người từ trong Bất Hủ Tông bay ra.
Chân đạp phi kiếm!
Ngự không mà đi!
“Đến rồi!”
“Tông chủ Bất Hủ Tông!”
Chân đạp phi kiếm, ngoại trừ tông chủ Bất Hủ Tông ra thì thế gian này còn có ai?
Lúc này, Ôn Bình chân đạp phi kiếm, đứng chắp tay, một đôi mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tử Kinh Điểu và người tới.
“Đoàn Hồn Sơn, làm như vậy thì có thể ngươi sẽ chết.”
Ôn Bình lập lại câu nói hắn đã nói với Đoàn Hồn Sơn trong Phong Gian Nguyên lần nữa.
Nhưng mà lần này Ôn Bình không còn quý tài nữa.
Đứng trước tông môn khiếu chiến thì chính là tử địch!
Đoàn Hồn Sơn không nói gì, Tử Kinh Điểu mở miệng nói trước: “Nhân loại, ngươi biết chữ ‘chết’ viết như thế nào không?”
Ôn Bình đáp: “Lần trước có Yêu Thần uy hiếp ta, nó tên là Hắc Một.”
Tử Kinh Điểu lạnh giọng hỏi: “Ngươi gặp Hắc Một?”
“Gặp.”
Ôn Bình không khỏi nhớ tới con Yêu Thần có thể điều khiển thiên địa chi lực đó.
Sau đó tò mò hỏi một câu: “Huyết mạch của Hắc Một có thể để cho hắn điều khiển đại địa, nhưng mà suy cho cùng thì chỉ là có hoa không quả, không biết ngươi có thể điều khiển cái gì?”
Tử Kinh Điểu cho là Ôn Bình đang lôi kéo làm quen, vội vàng lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng mượn danh Hắc Một thì hôm nay ngươi sẽ không phải chết. Hôm nay, Tử Kinh Điểu ta cũng sẽ không nể mặt Hắc Một!”
“Không cần nể mặt, bởi vì hắn đã chết.”
“Chết rồi?”
Tử Kinh Điểu ngây ra một lúc.
Trong lúc hắn đang ngẩn ra thì bên cạnh Ôn Bình đột nhiên hiện ra một ngọn lửa màu xanh, một cái xương tay trắng toát từ trong ngọn lửa màu xanh nhô ra, sau đó là toàn bộ thân thể.
Mấy tháng trôi qua, cuối cùng Ác Linh Kỵ Sĩ lại một lần nữa đứng bên cạnh Ôn Bình.
Lần này, ngọn lửa màu xanh lam đã chuyển thành màu xanh.
Là màu xanh của Địa Đạo Thanh Liên!
Chó săn Cáp Cáp cũng chân đạp hỏa liên màu xanh chầm chậm từ trong ngọn lửa đi ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo quan sát Tử Kinh Điểu. Đôi mắt ngạo nghễ, hỏa diễm lập lòe, hoàn toàn không có xem Tử Kinh Điểu ra cái thá gì cả.
Cảnh tượng này đập vào trong mắt mấy nhà thế lực ngũ tinh ở Bái Nguyệt Thành, mọi người không khỏi cảm thán.
Bất Hủ Tông quả là bất phàm, khó trách có niềm tin như thế. Lần trước, cường giả Địa Vô Cấm mà bọn họ nhìn thấy là một nam nhân cánh đen, lần này nam nhân cánh đen đó không có xuất hiện nhưng lại xuất hiện hai cường giả Địa Vô Cấm mới.
Có vẻ như cũng là Yêu Thần!
Bất Hủ Tông lại có năng lực thuần phục hai Yêu Thần, này còn chưa bắt đầu thì Nam Hoa Môn đã rơi xuống hạ phong.
Đoàn Hồn Sơn đứng trên lưng Tử Kinh Điểu, đối với hai cường giả Địa Vô Cấm mới xuất hiện, hắn cũng rất kinh ngạc.
Ít nhất tình huống bây giờ, Bất Hủ Tông cũng không kém gì Nam Hoa Môn, Nam Hoa Môn cũng có ba tên cường giả Địa Vô Cấm Hạ Cảnh. Cho dù tên nam nhân cánh đen thần bí hôm đó đi ra thì cũng không kém về mặt nhân số.
Về phần là Yêu Thần hoặc là nhân tộc, trong mắt hắn thì không có chênh lệch, bởi vì người có thể quyết định thắng thua chỉ có thể là người mạnh nhất.
Cũng chính là hắn!
“Ngươi định dựa vào hai người bọn họ chống lại bản tọa?” Đoàn Hồn Sơn đứng trên lưng Tử Kinh Điểu, lạnh lùng nói.
Vừa nói xong, sau lưng Ôn Bình lại xuất hiện một người nữa.
Đó là một lão giả nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng mà yêu khí tỏa ra thì mạnh mẽ chưa từng có, Tử Kinh Điểu lập tức hoảng hốt. Bởi vì yêu khí này còn mạnh hơn cả Yêu Thần Địa Vô Cấm Thượng Cảnh mà nó biết.
Hoài Không hơi khom người: “Tông chủ, lão hủ tới chậm.”
Ôn Bình nói: “Không có muộn, con Tử Kinh Điểu đó, nếu như ngươi cần thì có thể bắt về dùng. Còn những người khác, ngươi muốn làm sao thì làm.”
“Tử Kinh Điểu này cũng không tệ, huyết mạch chỉ thấp hơn Hắc Một lần trước một chút, giữ lại dùng để đối phó chiến tranh sau này cũng được.” Hoài Không quan sát Tử Kinh Điểu từ trên xuống dưới.