Trong lúc nói chuyện, yêu khí từ người Hoài Không đã lan tràn ra, cho dù là những người đang vây xem cách mấy ngàn mét cũng cảm nhận được luồng yêu khí mênh mông này, người người đều thấy mà biến sắc.
Yêu khí quá đậm!
Bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được yêu khí mênh mông như thế, gấp mười mấy lần Yêu Thần.
“Bất Hủ Tông còn thuần phục Yêu Thần mạnh mẽ như thế!”
“Yêu Thần như thế, chỉ sợ không phải là Địa Vô Cấm Thượng Cảnh thì không thể thuần phục, càng ngày càng khiến cho người ta tò mò về lai lịch Bất Hủ Tông này.”
“Chuyến này Nam Hoa Môn tới cửa là đá trúng thiết bản rồi. Với tình huống bây giờ, rõ ràng là phe Bất Hủ Tông càng mạnh mẽ hơn. Dù cho Đoàn Hồn Sơn là trung cảnh vô địch, nhưng đối mặt với Yêu Thần có yêu khí mạnh mẽ như thế thì sợ là cũng không phải là đối thủ. Dù sao nhân tộc và Yêu tộc vốn có chênh lệch, cho dù là dị mạch thì cũng như thế.”
Trong số những người đang bàn tán còn có cường giả Địa Vô Cấm.
Theo bọn họ nghĩ, may mắn chim đầu đàn là Nam Hoa Môn.
Nếu như bọn họ không biết tự lượng sức đi qua, nhìn thấy tình hình như vậy, muốn chạy trốn sợ là cũng rất khó.
Trong lúc người vây xem đang bàn tán thì Ôn Bình ngừng nói chuyện với Hoài Không, Ôn Bình ngự kiếm trở về tông môn.
Ba người Hoài Không, Ác Linh Kỵ Sĩ và chó săn Cáp Cáp đứng lơ lửng trên không, bắt đầu làm nóng người.
Hoài Không bước ra một bước, hiển lộ ra yêu thể khổng lồ, yêu lực màu vàng kim quấn quanh người dọa cho Tử Kinh Điểu như một con chim sợ cây ná.
“Chuyện này...”
Mênh mông yêu khí như thế này khiến cho hắn sợ hãi.
Đoàn Hồn Sơn thấy thế thì vội vàng vỗ vỗ Tử Kinh Điểu, sau đó nói: “Bình tĩnh, giao nó cho ta.”
Tử Kinh Điểu gật đầu, sau đó nhìn về phía Ác Linh Kỵ Sĩ, so với Hoài Không khiến cho người ta sợ hãi thì Ác Linh Kỵ Sĩ quanh người có ngọn lửa màu xanh thiêu đốt khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng mà sau một khắc, Ác Linh Kỵ Sĩ đột nhiên nắm lấy một sợi dây xích, trong nháy mắt dây xích biến thành màu xanh. Sau đó phát ra một tiếng rống kinh khủng, giống như là tiếng kêu đến từ Thâm Uyên.
Một tiếng rống này, ngọn lửa màu xanh bùng lên, Tử Kinh Điểu chỉ nhìn thoáng qua một cái thì cảm thấy trong người có gì đó sợ hãi.
Thứ này chính là linh hồn!
Linh hồn Tử Kinh Điểu đang run rẩy!
Tử Kinh Điểu vội vàng dời mắt đi, nhìn về phía chó săn Cáp Cáp có vẻ như không có lợi hại lắm: “Một con chó mà cũng tu luyện đến cảnh giới Yêu Thần!”
Ầm!
Chó săn đột nhiên vỗ chân trước xuống đất, sau đó Thanh Liên đột nhiên nở rộ, chậm rãi mở rộng, cho đến khi mở rộng đến trăm trượng. Theo sau đó, thân thể chó săn cũng bắt đầu tăng vọt, đạt tới trăm trượng.
Con ngươi tràn ngập ngọn lửa màu xanh quan sát Tử Kinh Điểu, chó săn đột nhiên nhảy lên một cái, nhào về phía Tử Kinh Điểu!
“Ta còn sợ một con chó như ngươi không thành!” Lúc này, Tử Kinh Điểu vỗ cánh, hóa thành tử sắc thiểm điện phóng tới trước mặt chó săn Cáp Cáp.
Trong nháy mắt, một xanh, một tím đụng vào nhau.
Ầm!
Cả hai dùng lực lượng thân thể đánh nhau.
Hai cường giả Địa Vô Cấm khác của Nam Hoa Môn thấy thế thì lập tức vọt tới phía Ác Linh Kỵ Sĩ. Chỉ để lại Hoài Không và Đoàn Hồn Sơn còn đang đối đầu nhau, nhưng mà lúc này một người một yêu đang nhìn chằm chằm nhau, có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Dưới tình huống hai đánh một, hai tên cường giả Địa Vô Cấm của Nam Hoa Môn muốn giải quyết chiến đấu sớm một chút. Vừa mới bắt đầu thì đã mở Tuyền Qua Đồ ra, đồng thời sử dụng mạch thuật lưu phái.
Mạch khí tung hoành, Ác Linh Kỵ Sĩ nắm dây xích không ngừng vũ động, hóa giải thế công ccuar hai người.
Đột nhiên, xích sắt của Ác Linh Kỵ Sĩ bay thẳng tới một người, lúc này người đó muốn né tránh nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không động được. Nhìn dưới chân thì phát hiện ở dưới xuất hiện một đóa Thanh Liên!
Tù Cấm!
Năng lực mới của Ác Linh Kỵ Sĩ!
Có thể cầm tù đại ác nhân trong địa ngục vong linh!
Ác Linh Kỵ Sĩ cũng không định chơi đùa, vừa mới khai chiến thì đánh ra đại chiêu mới có.
Trong nháy mắt, xích sắt màu xanh trói người đó lại, sau đó bầu trời đột nhiên nứt ra một cái khe hở, tử khí nồng đậm từ bên trong phun ra. Dọa cho một tên cường giả Địa Vô Cấm khác tranh thủ trốn ra xa.
Hồn nhiên không để ý đến người mình đã bị trói chặt!
Ác Linh Kỵ Sĩ đưa mắt nhìn người tránh thoát, cười khặc khặc, vung xích sắt lên, ném tên cường giả của Nam Hoa Môn vào trong địa ngục vong linh. Lúc này, vết nứt trên bầu trời mới khép kín lại!
Cảnh tượng này đập vào mắt Hoài Không và Đoàn Hồn Sơn, đều khiến cho bọn họ vô cùng rung động.
Một tên cường giả Địa Vô Cấm lại bị diệt như vậy?
Một người một yêu đều nhìn về phía Ác Linh Kỵ Sĩ.
Có lẽ Hoài Không có kinh ngạc, đối với người của Bất Hủ Tông thì này không đáng là gì.
Thủ đoạn của nam nhân cánh đen cũng không kém gì như thế này.
Nhưng mà khí tức trong cái khe đó khiến cho Hoài Không không khỏi nghĩ đến một chuyện, đó là không phải nam nhân cánh đen đó cũng giống như Ác Linh Kỵ Sĩ, đều đến từ một chỗ. Từ cái thế giới trong khe đó!
Trong lúc Hoài Không mơ màng, Đoàn Hồn Sơn đứng không yên nữa.
Đối với một môn phái thì cường giả Địa Vô Cấm chính là trụ cột, thiếu một người đều sẽ khiến cho thực lực của môn phái hao tổn nhiều. Bây giờ Bất Hủ Tông còn chưa chết người nào mà bên phía bọn họ đã mất một Địa Vô Cấm.
Sao có thể nhịn được?
Lúc này, Đoàn Hồn Sơn phóng tới Ác Linh Kỵ Sĩ, Ác Linh Kỵ Sĩ quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Ngọn lửa màu xanh bùng cháy trong hốc mắt trống rỗng đó đột nhiên tỏa ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi.
Đoàn Hồn Sơn cảm thấy có thứ gì đó trong thân thể mình đang sợ!
Nhưng mà Ác Linh Kỵ Sĩ nhanh chóng thu ánh mắt lại, bởi vì mặc dù thoạt nhìn linh hồn của Đoàn Hồn Sơn ăn rất ngon nhưng trước giờ, nếu không được Ôn Bình cho phép thì nó sẽ không thôn phệ linh hồn.