Mà trong lúc Đoàn Hồn Sơn ngây người trên không trung thì móng vuốt của Hoài Không đã đập tới.
Lợi trảo to lớn màu xanh đen cuốn theo yêu khí màu vàng óng, trong nháy mắt khi đập vào thân thể Đoàn Hồn Sơn, Đoàn Hồn Sơn như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đập xuống quần sơn bên dưới.
Ầm!
Sau một tiếng vang thật lớn, một đỉnh núi cao trăm trượng sụp đổ.
Mấy hơi sau, Đoàn Hồn Sơn từ trong ngọn núi đổ sụp bay ra, khóe miệng chảy máu tươi.
“Nhớ kỹ, lần sau đừng có sững sờ, thân thể của ngươi không gánh được mấy đòn của ta.” Hoài Không có sự tự tin mạnh mẽ với yêu lực của mình, Hắc Một còn gánh không được chứ đừng nói chi là một nhân loại như Đoàn Hồn Sơn.
Lúc này, trong lòng Đoàn Hồn Sơn hoảng hốt, hắn hoàn toàn không ngờ được một đòn của Hoài Không sẽ nặng như vậy.
Chỉ một đòn thì khiến cho linh thể của hắn bị thương một thành!
Địa Vô Cấm Thượng Cảnh cũng chỉ như thế chứ?
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Đoàn Hồn Sơn cảm thấy Yêu Thần mạnh mẽ như vậy thì tuyệt đối không thể là hạng người bừa bãi vô danh được.
Hoài Không lạnh lùng nói: “Ngươi tới để bàn chuyện sao?”
Lúc này, Hoài Không nhào về phía Đoàn Hồn Sơn, thân thể khổng lồ như núi lớn ép tới.
Yêu đan toàn lực phát ra, trong nháy mắt yêu lực mênh mông hóa thành một cái lưới lớn, phô thiên cái địa chụp vào Đoàn Hồn Sơn. Đoàn Hồn Sơn muốn tránh ra nhưng phát hiện hoàn toàn không tránh được, yêu khí màu vàng óng đó lại hoàn toàn có thật!
Không chỉ đơn giản là khí!
Dùng hai tay xé thì hoàn toàn không làm nên chuyện gì, móc kiếm ra, một kiếm vỗ xuống thì lưới lớn do yêu lực hình thành cũng không có chút tổn thương nào, bởi vì kiếm đâm xuyên qua luôn, hoàn toàn không gây tổn thương cho nó.
“Sao có thể như vậy được?”
Đoàn Hồn Sơn bối rối.
Khi hắn vừa định phản kích thì lưới lớn do yêu lực hình thành đã giữ chặt hắn. Kéo hắn về phía Hoài Không, lúc này, Hoài Không há to miệng rộng, trong nháy mắt, thôn phệ chi lực bùng nổ.
Sức hút mạnh mẽ phô thiên cái địa ép tới, mắt thấy sắp nuốt gọn Đoàn Hồn Sơn vào trong bụng.
Đoàn Hồn Sơn muốn đi nhưng hắn phát hiện dưới sức hút khổng lồ này thì hắn muốn khống chế thân thể mình cũng khó khăn.
“Rốt cuộc là yêu gì?” Một lần nữa, Đoàn Hồn Sơn cảm nhận được mùi vị của sợ hãi.
Lần thứ nhất là trong Phong Gian Nguyên!
Khi đứng trước khu vực băng tuyết!
Lần thứ hai là lúc này, khi đứng trước sức hút mạnh mẽ mà Yêu Thần này phóng thích ra.
Đoàn Hồn Sơn biết, nếu không tránh thoát thì sợ sẽ dữ nhiều lành ít.
Trong lúc nguy cơ sớm tối này, một sợi dây leo đột nhiên từ trên trời giáng xuống, lập tức quấn chặt lấy thân thể Đoàn Hồn Sơn, ổn định Đoàn Hồn Sơn đang không ngừng bay tới chỗ Hoài Không lại.
Sau đó là sợi thứ ba, sợi thứ thư...
Cho đến khi hai mươi sợi dây leo hoàn toàn bao trùm Đoàn Hồn Sơn, tất cả dây leo cùng phát lực mới có thể giật Đoàn Hồn Sơn ra ngoài.
Lúc này, Hoài Không thu thôn phệ chi lực lại, nhìn về phía người chỉ huy dây leo —— là một cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh!
Người này chính là môn chủ Nam Hoa Môn, Phục Nam Hoa!
Người vây xem thấy Phục Nam Hoa xuất hiện thì đều cảm thán.
Cái danh hiệu trung cảnh vô địch của Đoàn Hồn Sơn chắc chắn là không lấy lại được rồi. Dưới tình huống một đánh một mà Đoàn Hồn Sơn còn phải nhờ môn chủ Nam Hoa Môn tự mình ra cứu mới có thể thoát hiểm.
Thực lực cách biệt kiểu này, không thể dùng một chút để hình dung được.
“Đoàn Hồn Sơn lại bại nhanh như vậy!”
“Thực lực của Bất Hủ Tông này đúng là đáng sợ.”
“Nhưng mà bây giờ là hai chọi một, không biết kết quả sẽ như thế nào.”
“Hai chọi một, thoạt nhìn bên phía Bất Hủ Tông yếu thế, nhưng khó đảm bảo Bất Hủ Tông sẽ không có cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh khác.”
Mọi người lẳng lặng đứng xa nhìn, nhưng mà phát hiện bên phía Bất Hủ Tông không có chút động tĩnh nào, cũng không có ai ra trợ giúp.
Cùng lúc đó, sau khi Phục Nam Hoa xuất hiện thì cũng không có trực tiếp động thủ mà lại ra hiệu dừng: “Có thể nói một chút không.”
Nhưng mà Ôn Bình cũng chưa từng xuất hiện.
Phục Nam Hoa kêu một tiếng nữa nhưng Ôn Bình vẫn không có xuất hiện.
Lúc này, Hoài Không nhếch miệng cười ha hả, nói: “Chỉ hai người các ngươi mà cũng muốn bàn với tông chủ? Nếu dám đánh tới cửa thì phải có giác ngộ sẽ chết ở đây! Không cần biết ngươi là ai!”
Đoàn Hồn Sơn giận dữ, lúc này lại muốn lao qua.
Phục Nam Hoa ngăn lại, sau đó lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là các hạ nên suy nghĩ cho kĩ, nếu không thì hậu quả các ngươi cũng gánh không nổi.”
“Người ở Triều Thiên Hạp đều ngây thơ như thế sao? Đã đánh đến tận cửa mà còn muốn ngừng lại bàn?” Hoài Không quát lạnh một tiếng, sau đó thân thể to lớn nhào thẳng qua chỗ Phục Nam Hoa trên bầu trời.
Phục Nam Hoa kinh hỉ nói: “Há, hóa ra là đến từ thế giới bên ngoài Triều Thiên Hạp, đúng là thú vị. Nếu như vậy thì ta sẽ để cho ngươi biết cái gì mới là lực lượng thật sự... Hồn Sơn, ngươi đi giải quyết khô lâu đó, giao hắn cho ta.”
“Vâng, tông chủ!” Đoàn Hồn Sơn gật gật đầu, không có kiên trì muốn cùng đối phó Hoài Không.
Cho dù đã biết thực lực của Hoài Không!
Nhưng mà hắn vẫn tin tưởng vào thực lực mạnh mẽ của Phục Nam Hoa!
Bởi vì mọi người đều biết Đoàn Hồn Sơn hắn là trung cảnh vô địch, nhưng bọn họ lại không biết đó chỉ là do Phục Nam Hoa không cướp cái danh hiệu này mà thôi. Thật ra thì Phục Nam Hoa mạnh mẽ hơn mình, đã mạnh đến mức không thể địch nổi.
Phanh ——
Bốn cái mạch môn màu xanh lá chấn động, sau đó Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ cũng bắt đầu xoay tròn, tăng phúc cho mạch thuật của Phục Nam Hoa.
Nhất Tuyền tăng phúc ba thành, Nhị Tuyền tăng phúc năm thành, Tam Tuyền tăng phúc bảy thành, mà Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ thì có thể tăng phúc chín thành!
Tăng phúc chín thành!
Gần như là gấp bội!
“Nghe nói Bất Hủ Tông các ngươi chia mạch thuật sau viên mãn thành hai cảnh giới nữa, kêu là tạo cực và hóa cảnh gì đó. Nếu như ta tính không sai thì hẳn là mạch thuật của ta là hóa cảnh chứ.”