Phục Nam Hoa vân đạm phong khinh giơ tay, sau đó một đám dây leo từ dưới đất vụt lên, che khuất bầu trời.
Một sợi dây leo rộng chừng trăm trượng!
“Thanh Đằng Loạn Vũ. Thanh Đằng Vương!” Phục Nam Hoa khẽ phun ra mấy chữ, dây leo to lớn liền nhào về phía Hoài Không, trong chớp mắt đã đến trước mắt Hoài Không.
Hoài Không tránh thoát được sợi thứ nhất, sợi thứ hai nhưng không có tránh thoát được sợi dây leo cuối cùng. Dây leo to lớn quất vào yêu thể Hoài Không, đánh Hoài Không rớt xuống quần sơn dưới chân.
Trong nháy mắt khi yêu thể to lớn rơi xuống đất, mấy ngọn núi bị ép sập, đồng thời lún vào lòng đất.
Phục Nam Hoa nói: “Đây chỉ là lực lượng của mạch thuật lưu phái Địa cấp trung phẩm tạo cực cảnh thôi, như vậy mà đã không chịu nổi? Nếu như ta dùng lực lượng mà các ngươi gọi là hóa cảnh thì có phải là có thể bàn lại hay không?”
Dứt lời, Phục Nam Hoa khẽ cười một tiếng chế giễu.
Người vây xem ở cách mấy ngàn thước đều hít một hơi khí lạnh.
So với rung động mà Bất Hủ Tông mang tới cho bọn họ, bọn họ càng không ngờ được là Phục Nam Hoa lại mạnh mẽ như thế. Hơn nữa còn tu luyện mạch thuật đến viên mãn, đạt tới cường giả hóa cảnh!
Trước khi hai khái niệm về cường giả tạo cực và hóa cảnh xuất hiện thì Phục Nam Hoa đã tu luyện đến cảnh giới đó rồi.
Chấp nhất này cũng thật là đáng sợ!
Rõ ràng trước đây tất cả mọi người đều cho là viên mãn đã là đỉnh phong, viên mãn chính là đỉnh phong!
“Hóa ra Phục Nam Hoa mới là trung cảnh vô địch, không ngờ hắn giấu nhiều năm như vậy.”
“Khó trách Nam Hoa Môn biết làm chim đầu đàn này thì rất có thể sẽ ngã chổng vó nhưng vẫn làm, hóa ra là môn chủ Nam Hoa Môn Phục Nam Hoa đã mạnh mẽ như vậy.”
Giờ phút này, các thế lực đang chờ Nam Hoa Môn ăn quả đắng đều cảm thấy đáng tiếc, sợ là không giành được thiên kiêu trời sinh song dị mạch đó rồi.
Nhưng mà đột nhiên có người kinh hô một tiếng.
Hoài Không bay lên bầu trời, lông tóc không thương!
Trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người lại thay đổi.
Những thế lực ngũ tinh đang cảm thấy thất vọng đó lại dấy lên ngọn lửa hi vọng.
Hoài Không bay lên không trung, sau đó lạnh nhạt nói một câu: “Đánh thì đánh đi, ngươi chảnh cái gì? Lực công kích của ngươi cũng không tệ, nhưng mà ngay cả tư cách đánh xước da ta cũng không có, còn ở đó chảnh cả buổi!”
Trong lòng Hoài Không vui vẻ.
Mặt khác hắn cũng không biết yêu thể của mình lại quá cứng rắn như vậy.
Nhưng nhớ lại lôi kiếp trải qua ngày đó, Hoài Không bình tĩnh lại.
Ngay cả diệt thế lôi kiếp mà hắn cũng đã trải qua, chỉ hai sợi dây leo quật vào thì có thể làm gì được yêu thể sao?
Thấy cảnh này, biểu cảm trên mặt Phục Nam Hoa không còn là vân đạm phong khinh nữa, ánh mắt nhìn Hoài Không trở nên cẩn thận. Tâm niệm vừa động, dây leo tiếp tục bay múa quất tới Hoài Không.
Nhưng mà kết quả là cho dù Hoài Không bị quất bay bao xa thì cũng sẽ lông tóc không thương bay trở về.
Mặc dù lực lượng của Thanh Đằng Vương lớn nhưng lại hoàn toàn không thể tạo thành tổn thương thực chất cho Hoài Không.
“Ngươi đang gãi ngứa cho ta sao?”
“Muốn chết!”
Phục Nam Hoa tức giận mắng một câu, sau đó mạch môn chấn động lần nữa.
“Thanh Đằng Loạn Vũ. Thanh Hải!”
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Đại địa không ngừng nứt ra từng cái khe nứt lớn, trong khe, dây leo không ngừng phun ra ngoài, mỗi một sợi dây leo đều rộng trăm trượng. Trong nháy mắt, chiến trường mở rộng ngàn trượng!
Những chỗ vốn có thể an toàn quan chiến biến thành chiến trường, dọa cho đám người vây xem vội vàng lui lại ngàn trượng!
Sau đó, toàn thân Phục Nam Hoa đều hóa thành dây leo to lớn, đứng ở giữa tất cả dây leo, dưới sự chỉ huy của hắn, mấy chục sợi dây leo to lớn phô thiên cái địa ép tới Hoài Không.
“Xem ta xé nát ngươi!” Phục Nam Hoa nổi giận gầm lên một tiếng.
Hoài Không lập tức cười một tiếng đắng chát.
Mặc dù vừa rồi dây leo không thể tạo thành tổn thương cho mình nhưng bị quất như vậy cũng đau.
Bây giờ lại đột nhiên có thêm mười sợi, tiếp tục quất như thế, cho dù thân thể có cứng hơn nữa thì cũng không chịu được.
Quả nhiên, sau khi chịu đựng hơn trăm lần quất thì thân thể Hoài Không bắt đầu bắt đầu xuất hiện vết thương. Bởi vì lực lượng khổng lồ không ngừng đánh vào bên trong, mặc dù có yêu đan bảo vệ nhưng cũng dần không chịu nổi.
Hoài Không muốn phản kích, muốn phóng thích thôn phệ chi lực nhưng mà mấy chục sợi dây leo to lớn không ngừng quật, hoàn toàn không cho hắn có cơ hội phóng thích thôn phệ chi lực, hơn nữa còn hạn chế động tác của hắn.
“Vậy thì so thử xem, coi linh thể của ngươi có thể chống được lâu hay là yêu lực trong yêu đan của ta nhiều hơn!”
Hoài Không cắn răng, hạ quyết tâm chuẩn bị liều mạng với Phục Nam Hoa.
Đây là trận chiến đầu tiên của hắn ở Triều Thiên Hạp, tông chủ tín nhiệm mới để cho hắn xuất chiến, nếu như trận đầu thất bại, vậy thì sau này hắn chỉ có thể thủ ở Yêu tộc.
...
Trong Bất Hủ Tông.
Ôn Bình đứng ở chủ điện, nhìn cảnh tượng này, trong lúc bất tri bất giác, Càn Khôn Lôi xuất hiện trong tay.
Càn Khôn Lôi, thương phẩm mới nhất trong cửa hàng của Thính Vũ Các!
Càn Khôn Lôi, ở trong chứa càn khôn. Ẩn chứa một đạo Diệt Thế Thiên Lôi trong đó, một khi kích nổ thì phạm vi bao trùm của đạo Diệt Thế Thiên Lôi này là hai ngàn mét.
Một ngàn danh vọng một quả!
Vô cùng trân quý!
Thân là tông chủ, hắn cũng chỉ có đặc quyền miễn phí mua một quả đầu tiên thôi.
Hắn đang lo không tìm thấy chỗ thử quả Càn Khôn Lôi này, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, hắn cảm thấy cơ hội tới rồi.
Nhưng mà bây giờ không thể ném ra, để cho mấy người Hoài Không luyện tay thêm một chút, rèn luyện một hồi rồi nói.
...
Bên ngoài Bất Hủ Tông.
Khi thời gian chiến đấu càng ngày càng dài, có vẻ như cân tiểu ly thắng lợi đã nghiêng về phía Nam Hoa Môn.
Phục Nam Hoa đã áp chế Yêu Thần Địa Vô Cấm Trung Cảnh, mà con quái vật khô lâu đó cũng bị Đoàn Hồn Sơn áp chế.