Nếu như Bất Hủ Tông lại không xuất hiện giúp đỡ mới, vậy thì Bất Hủ Tông muốn thắng được cũng khó.
Giờ phút này, trong lòng người vây xem đều đang mong đợi kết quả cuối cùng, những thế lực ngũ tinh đó càng ngũ vị tạp trần. Bởi vì trong khoảng thời gian này, nỗi lòng của bọn họ bất ổn, hai bên đều không ngừng mang tới kinh hỉ.
“Bây giờ hẳn là sẽ không có biến cố nữa chứ?”
“Đến lúc này rồi mà Bất Hủ Tông cũng không có ai ra giúp, hẳn là không còn ai nữa!”
Cho dù người của những thế lực ngũ tinh đó có chút mất mác khi không chiếm được thiên kiêu tuyệt thế song sinh dị mạch, nhưng mà nhìn thấy thế cục sáng tỏ thì cũng rất vui vẻ.
Ngay lúc này, Phục Nam Hoa cũng đang châm chọc Hoài Không: “Bây giờ đau không? Có phải còn không đau hay không?”
Trong lòng Hoài Không có lửa nhưng chỉ có thể kìm nén.
Cứng miệng nói không đau?
Nhưng mà yêu thể đã máu me đầm đìa!
Đúng vào lúc này, giọng Ôn Bình từ trong Bất Hủ Tông vọng ra: “Các ngươi đều trở về đi.”
Vừa dứt lời, Ác Linh Kỵ Sĩ và chó săn tan biến ngay tại chỗ, khiến cho công kích của Đoàn Hồn Sơn và Tử Kinh Điểu đều rơi vào khoảng không.
Hoài Không cũng muốn rời đi nhưng dây leo đuổi theo không bỏ, hết cách, chỉ có thể biến trở lại hình người, sau đó dùng ưu thế thân thể nhỏ nhắn thành công về tới Bất Hủ Tông. Dây leo truy kích Hoài Không đều đập vào hộ tông đại trận!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hộ tông đại trận không hề động một chút nào.
Nhưng mà không lâu sau thì dây leo già thiên cái địa bao trùm Tinh Kiếm Sơn, trực tiếp bao lấy hộ tông đại trận của Bất Hủ Tông.
“Rùa đen rút đầu!”
Phục Nam Hoa liên tục gầm thét.
Nhưng mà cho dù dây leo có dùng sức như thế nào đi nữa thì hộ tông đại trận cũng không có chút động tĩnh gì.
Ôn Bình không có phát động sát trận lấy được sau lần cải tạo thiên địa thứ hai mà ngự kiếm bay ra ngoài.
“Mời ngươi ăn quả lôi!”
Dứt lời, Ôn Bình dùng sức bóp Càn Khôn Lôi, sau đó ném Càn Khôn Lôi ra ngoài.
Cạch!
Càn Khôn Lôi rơi vào bên trong dây leo, nổ tung.
Đám người Phục Nam Hoa vừa kịp phản ứng lại, nhưng mà Diệt Thế Thiên Lôi đã bị phóng ra ngoài, trong nháy mắt thì biến tất cả mọi thứ trong phạm vi hai ngàn mét thành một cái lôi hải.
Trong khoảnh khắc này, thiên địa cũng đổi sắc!
Bị Diệt Thế Thiên Lôi bao trùm, đám người Phục Nam Hoa lập tức thống khổ kêu gào, linh thể bị tổn thương với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Địa Vô Cấm Hạ Cảnh bị đau ngất xỉu, linh thể yếu ớt không đến một hồi thì đã bị thương đến mười thành, thậm chí còn không còn sức mở mạch môn ra.
Phục Nam Hoa cũng không dễ dàng gì, trong nháy mắt, tất cả dây leo đều bị nhóm lửa, sau đó biến thành tro tàn. Mộc Linh Chi Thể của Phục Nam Hoa cũng liên tục sụp đổ trong lôi hải, trong nháy mắt đã bị thương đến năm thành!
“Đây là cái gì!”
Trong lúc đau đớn, Phục Nam Hoa vẫn không quên kinh ngạc kêu lên!
Những người đang đứng xa quan sát, cho dù cách xa mấy ngàn mét thì bọn họ cũng sợ hết hồn.
Bọn họ cũng tò mò, rốt cuộc thì đó là cái gì?
Lôi đình?
Người điều khiển lôi đình?
“Sẽ không phải là ma pháp của Bất Hủ Tông nữa chứ?”
“Hẳn là vậy, ma pháp của Bất Hủ Tông có thể điều khiển hàn băng, có thể điều khiển Bạo Phong, điều khiển lôi đình thì hẳn cũng không là vấn đề.”
“Rốt cuộc thì ma pháp này là cái gì, quá mạnh mẽ.”
“Không biết, nếu như ngươi có thể tìm được Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh thì có thể gia nhập Bất Hủ Tông, đến lúc đó thì có thể năng học.”
Câu nói này vừa dứt, trong nháy mắ, những người không phải là người trong Bái Nguyệt Thành, không biết có thể dựa vào Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh để gia nhập Bất Hủ Tông thay đổi sắc mặt.
Dồn dập hỏi thăm người bên cạnh có phải thật vậy hay không. Lúc nhận được cầu trả lời thì đa số tán tu đều muốn điên.
Bây giờ bọn họ mới hiểu được, hóa ra mình không có đi Phong Gian Nguyên tìm Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh là ngu cỡ nào.
Ma pháp là thứ còn mạnh mẽ hơn mạch thuật lưu phái, bây giờ Bất Hủ Tông chịu lấy ra, chỉ vì trao đổi Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh. Cơ hội này quả là ngàn năm cũng khó gặp một lần.
Cùng lúc đó, trong Bất Hủ Tông, Hoài Không nhìn mảnh lôi hải này, lông mày run rẩy, đang muốn mở miệng hỏi thăm Ôn Bình nhưng lại thấy lôi hải chậm rãi tiêu tan.
Đập vào mắt là mấy bóng người cháy đen nhanh chóng rơi xuống, Tử Kinh Điểu và cường giả Địa Vô Cấm của Nam Hoa Môn.
“Một đòn, tất cả đều ngất đi.”
Hoài Không tim đập liên hồi, cảm thán một câu.
Sau đó, Hoài Không nhìn về phía Đoàn Hồn Sơn và Phục Nam Hoa, mặc dù hai người bọn họ không có rơi xuống nhưng cũng đã cháy đen, nhìn thân thể bọn họ, có một ít vết thương lộ ra xương trắng hếu.
Linh thể của Đoàn Hồn Sơn bị thương —— tám phần mười!
Linh thể của Phục Nam Hoa bị thương —— bảy thành!
Hai người đều thành nỏ mạnh hết đà!
“Lợi hại, tuy là công kích phạm vi lớn nhưng vẫn có thể khiến cho bọn người Phục Nam Hoa bị thương nặng như vậy, một ngàn danh vọng cũng không mắc.” Giờ phút này, Ôn Bình thầm nhủ trong lòng, cực kỳ hài lòng với Càn Khôn Lôi.
Sau đó, Ôn Bình nói: “Rảnh rỗi thì phải cố gắng tu luyện, trong Triều Thiên Hạp, kẻ địch như Phục Nam Hoa cũng không thiếu.”
Hoài Không hổ thẹn cúi đầu.
“Tông chủ, lần sau sẽ không để cho ngài phải phí sức ra tay nữa.”
Nói xong câu đó, Hoài Không đột nhiên nhận ra được tháng trước hắn vẫn là một Thông Huyền Cảnh bình thường!
Nhưng mà ngẫm lại lần đầu gặp tông chủ, tông chủ chỉ là Luyện Thể Cảnh, bây giờ đã mạnh mẽ như vậy.
So sánh một chút, đúng là tốc độ của hắn hơi chậm!
“Tông chủ, ta đi giải quyết bọn họ trước!” Hoài Không nhìn hai người Phục Nam Hoa đang quay người muốn chạy, vội vàng đuổi theo. Đuổi theo hai người đã nỏ mạnh hết đà, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện chứ?