Còn Đao Ma thì sau khi vào Phong Chi Cốc, hắn tiếp tục tìm kiếm nơi tập luyện.
Cùng lúc đó, Thời Phong ở Đông Hồ truyền tin tới.
Bách Tông Liên Minh lại tập kết lần nữa!
Lần này có nhiều người hơn!
Ôn Bình gọi Trần Hiết cho người ở Đông Hồ tra một cái, bọn họ đã hội tụ hơn ngàn vạn người, còn có người không ngừng chạy tới, nhìn dáng vẻ như muốn phát động trận chiến cuối cùng vậy.
Mặt khác, Tán Nhân Dịch cũng bắt đầu tăng nhân thủ, gia tăng công kích Bách Tông Liên Minh, đồng thời bắt đầu tập kết nhân mã tiếp viện cho Đông Hồ.
Lần này, Bùi Vu không có thương thảo với Ôn Bình mà là tự tiện chủ trương.
Rất rõ ràng, mặc dù không ai nói đây là trận chiến cuối cùng nhưng mà những gì mà hai phe thế lực làm đều chứng tỏ một trận chiến này chính là trận quyết chiến cuối cùng.
Người thua thì sẽ mất hết quyền lực trong Hồ Thiên Địa!
Người thắng thì trở thành vua mới trong Hồ Thiên Địa!
Đối với chuyện này, Ôn Bình không thèm để ý chút nào, hắn chỉ muốn biết lần này Già Thiên Lâu lại phái cường giả như thế nào tới.
Gọi người tiếp tục theo dõi chặt chẽ động tĩnh của Bách Tông Liên Minh, Ôn Bình chuẩn bị trở về tiếp tục tu luyện.
Chờ chủ điện thăng cấp xong thì hắn phải xây dựng kiến trúc mới.
Hệ thống ma pháp đã hình thành, Pháp Sư Tháp và Hải Niệm Các đều có thể thỏa mãn cho đệ tử của Bất Hủ Tông bây giờ tu hành. Nhưng mà pháp thuật nhất mạch, ngoại trừ Thập Tầng Tháp và khu ký túc xá thì không còn con đường nào khác để lấy được pháp thuật.
Hơn nữa ngoại trừ Ngự Kiếm Thuật ra thì pháp thuật đã không bắt kịp được tiết tấu phát triển nhanh của Bất Hủ Tông.
Cho nên, Ôn Bình quyết định xây dựng một cái kiến trúc cao cấp hơn, đồng thời hoàn thiện pháp thuật nhất mạch!
Trong ba ngày chờ chủ điện thăng cấp xong, Ôn Bình chuẩn bị nâng cao bản thân mình.
Chủ yếu nhất là hắn muốn đi địa ngục vong linh một chuyến nữa.
Từ khi được Yêu tộc và thực lực tăng lên hàng loạt tới giờ thì Ôn Bình vẫn chưa kịp đi địa ngục vong linh một chuyến, tìm kiếm sinh vật vong linh mới.
Trước mắt, hắn đang là Trấn Nhạc Thượng Cảnh, cho nên có thể dùng Vong Linh Triệu Hoán Thuật triệu hồi ra vong linh Địa Vô Cấm Thượng Cảnh.
Trở lại Thính Vũ Các, Ôn Bình đang chuẩn bị đi vào địa ngục vong linh thì Trần Hiết truyền tin đến.
“Tông chủ, Hồng Diệp Môn có động tĩnh.”
Bên kia Truyền Âm Thạch, giọng Trần Hiết trầm xuống, như là đang lo lắng gì đó.
Ôn Bình hỏi: “Bọn họ làm gì?”
Hồng Diệp Môn là tồn tại đã từng diệt Lăng Tiêu Kiếm Phái, mới đầu Ôn Bình cũng không quan tâm lắm, cùng lắm thì chỉ tò mò tại sao đối phương lại không cho bất kỳ thế lực nào thành lập thế lực mới trên di chỉ Lăng Tiêu Kiếm Phái thôi.
Trước có U Quốc cản đường.
Sau có Già Thiên Lâu nhìn chằm chằm.
Cho nên đối với một cái Hồng Diệp Môn, Ôn Bình cũng không quan tâm cho lắm.
Bởi vì người có quá nhiều con rận thì sẽ không sợ bị cắn nữa.
Trần Hiết đáp: “Hôm qua, Hồng Diệp Môn thông báo cảnh cáo, hạn cho Bất Hủ Tông ba ngày phải rời khỏi Tinh Kiếm Sơn, nếu không thì sẽ đồ sát trên dưới toàn tông, cả người lẫn vật đều không tha.”
“Hồng Diệp Môn này đúng là bá đạo.”
“Tông chủ, ta tra được, sở dĩ Hồng Diệp Môn không cho phép bất kỳ người nào thành lập thế lực mới trên Tinh Kiếm Sươn là vì môn chủ hiện này của Hồng Diệp Môn đã từng là phu nhân của tông chủ Lăng Tiêu Kiếm Phái.”
“Còn có người nhớ tình bạn cũ như thế?”
Ôn Bình không tin.
Nếu như nhớ tình bạn cũ thì sao lại để cho Lăng Tiêu Kiếm phái biến mất?
Trần Hiết đáp: “Có lẽ là có chút nhớ tình bạn cũ, nhưng mà càng nhiều hơn là thù hận. Bởi vì môn chủ hiện giờ của Hồng Diệp Môn đã từng bị tông chủ Lăng Tiêu Kiếm Phái phụ tình, cho nên Tinh Kiếm Sơn trở thành hồi ức đau khổ của nàng, nàng thậm chí còn không cho bất kỳ người nào nhắc tới ba chữ Tinh Kiếm Sơn trước mặt nàng.”
“Không cần để ý tới mấy chuyện này, tiếp tục làm việc của ngươi, nếu Hồng Diệp Môn dám đến thì sẽ phải trả giá lớn.” Ôn Bình không để ý chút nào, dặn dò Trần Hiết, sau đó tắt Truyền Âm Thạch.
Mở mê trận của Thính Vũ Các ra, cam đoan sẽ không có người quấy rầy, Ôn Bình lại dò tinh thần lực vào trong địa ngục vong linh.
Lần thứ ba đi vào địa ngục vong linh, Ôn Bình cảm thấy hình như là địa ngục vong linh trở nên là lạ!
Không!
Nói đúng hơn là cảm giác của hắn với địa ngục vong linh trở nên là lạ.
Hắn lại không gạt bỏ tử khí xung quanh mà lại có chút yêu thích nó.
“Có thể là do Địa Đạo Thanh Liên.” Ôn Bình lẩm bẩm một câu.
Những ngày này, tu hành bên cạnh Địa Đạo Thanh Liên, ít nhiều gì cũng dính một chút khí tức của Địa Đạo Thanh Liên.
Dù sao Địa Đạo Thanh Liên Thể mà Địa Đạo Thanh Liên diễn sinh ra là tồn tại đặc thù có thể mở địa ngục vong linh ra.
Nghĩ đến đây, Ôn Bình cảm thấy có phải sinh vật vong linh cũng sẽ có hảo cảm với hắn hay không?
Lúc này, tinh thần lực của Ôn Bình rơi xuống đất, sau đó chậm rãi tới gần một con sinh vật vong linh.
Cái sinh vật vong linh này tương đối yếu ớt, khi tinh thần lực của Ôn Bình tiếp cận thì nó lại hoảng sợ phủ phục dưới đất. Như Yêu tộc bình thường nhìn thấy Yêu Vương vậy.
“Không ngờ được chỉ nhiễm lấy một chút khí tức của Địa Đạo Thanh Liên thì khiến cho sinh vật vong linh sợ hãi như thế.” Trong lòng Ôn Bình vui vẻ, sau đó tiếp tục thí nghiệm mấy lần.