Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 917 - 【Vip】 Đi Tới Hồng Diệp Môn (2)

【VIP】 Đi tới Hồng Diệp Môn (2) 【VIP】 Đi tới Hồng Diệp Môn (2)

Cuối cùng ra kết luận, dù chỉ dính một chút khí tức của Địa Đạo Thanh Liên thì cũng có thể khiến cho sinh vật vong linh sánh ngang Trấn Nhạc Cảnh cảm thấy sợ hãi.

Còn tồn tại Địa Vô Cấm thì lại không thèm để ý tới chút khí tức này, cùng lắm chỉ sững sờ một hồi.

Sau khi kết thúc thí nghiệm, Ôn Bình bắt đầu hành trình tìm kiếm trong địa ngục vong linh.

Sinh vật vong linh Địa Vô Cấm đã rất khó tìm, sánh ngang sinh vật vong linh Địa Vô Cấm Thượng Cảnh thì càng khó.

Tìm thật lâu, tinh thần lực đi trăm vạn dặm trong địa ngục vong linh mà vẫn không thu hoạch được gì.

Cho nên Ôn Bình thuận tay bắt mấy con sinh vật vong linh sánh ngang Địa Vô Cấm Trung Cảnh, bởi vì Vong Linh Triệu Hoán Thuật cũng không phải là chỉ bắt được một con sinh vật vong linh mạnh mẽ.

Nếu như hắn triệu hoán sinh vật vong linh Địa Vô Cấm Thượng Cảnh thì chỉ có thể triệu hoán một con.

Nếu là sinh vật vong linh sánh ngang Địa Vô Cấm Trung Cảnh thì là mười con.

Nếu là hạ cảnh thì sẽ là ba mươi con!

Đương nhiên, Ôn Bình sẽ không đi tìm ba mươi con sinh vật vong linh hạ cảnh, như thế quá tốn thời gian. Cho nên trên đường gặp được sinh vật vong linh sánh ngang Địa Vô Cấm Trung Cảnh thì Ôn Bình mới ra tay.

Tìm một phen, mặc dù không có tìm được sinh vật vong linh sánh ngang Địa Vô Cấm Thượng Cảnh nhưng lại tìm được năm con sánh ngang Địa Vô Cấm Trung Cảnh.

Con thứ nhất, một con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển mà Ôn Bình chờ mong đã lâu!

Con thứ hai, một con Thực Thi Quỷ.

Con thứ ba, một Khô Lâu Chiến Sĩ cầm cự phủ trong tay.

Con thứ tư, một Khô Lâu Chiến Sĩ cầm cung xương trong tay.

Con thứ năm, một con Cốt Long!

Để tóm được tất cả chúng nó, Ôn Bình bỏ ra hai ngày.

Ngày thứ ba, Ôn Bình bắt đầu toàn lực tìm kiếm con mồi cuối cùng.

Trèo núi vượt biển, Ôn Bình đột nhiên nhìn thấy một cung điện, một cung điện khổng lồ ám hắc sắc.

Bên ngoài cung điện, Khô Lâu Chiến Sĩ làm thủ vệ, Cốt Long làm hộ pháp, cực kỳ phô trương.

“Lẽ nào ta gặp được đại lão trong địa ngục vong linh?”

Lúc này, tinh thần lực của Ôn Bình xông vào trong cung điện ám hắc sắc này, nhìn thấy sinh vật vong linh trên vương tọa.

Nói đúng hơn thì có vẻ như hắn không nên tồn tại ở trong thế giới vong linh này.

Bởi vì hắn thánh khiết.

Trắng noãn thuần khiết, phóng ra ánh sáng thánh khiết.

Nhưng mà khi Ôn Bình cẩn thận cảm nhận thì lại phát hiện trong ánh sáng thánh khiết này còn kèm theo một khí tức tà ác.

Đồng thời khí tức tà ác này trực tiếp lóe lên trong đầu, nếu không phải Vong Linh Triệu Hoán Thuật lại phóng thích năng lượng ngăn khí tức tà ác này lại thì Ôn Bình ở một thế giới khác đã bị ảnh hưởng.

“Hệ thống, đây là sinh vật vong linh gì?”

Hệ thống đáp: “Sau lưng có sáu cánh, trong thánh khiết có cao ngạo, chủng tộc này tên là Lục Dực Sí Thiên Sứ. Nhưng mà hắn có rất nhiều tên, một trong số đó là Lucife.”

“Lucife, thủ lĩnh Ma Vương trong địa ngục... đại biểu cho ngạo mạn! Nghe nói hắn là một Đọa thiên sứ duy nhất vẫn còn giữ lại hình tượng Thần Thánh Thiên Sứ, không ngờ lại là thật.”

Ôn Bình nhìn Lucife trên vương tọa, cực kỳ kinh hỉ.

Khiển Trách Giả đã mạnh mẽ như vậy, mặc dù chỉ sánh ngang hạ cảnh nhưng lại có thể quét ngang tất cả cường giả hạ cảnh.

Lucife này thân là thủ lĩnh Ma Vương, chắc chắn sẽ còn mạnh mẽ hơn.

Lúc này Ôn Bình không hề nghĩ ngợi, tinh thần lực hóa thành lưới lớn, chụp thẳng tới.

Cho dù là Lucife thì cũng chạy không thoát vận mệnh bị bắt!

Trong lúc đó Lucife còn muốn đào tẩu nhưng bị năng lượng mà Vong Linh Triệu Hoán Thuật phóng ra đánh cho hôn mê bất tỉnh, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn bị Ôn Bình tóm được, trở thành vật triệu hoán của Ôn Bình.

Làm xong hết mấy chuyện này, Ôn Bình cũng không có lập tức rời đi mà là tiếp tục đi dạo trong cung điện này, cho đến khi bắt đủ năm con sinh vật vong linh sánh ngang Địa Vô Cấm Trung Cảnh còn lại mới rời đi.

Một đợt này, Ôn Bình không chỉ bắt được Lucife mà còn có mười con sinh vật vong linh Địa Vô Cấm Trung Cảnh.

Khi không cần tới Lucife thì có thể dùng chúng nó.

Sau khi trở lại Thính Vũ Các, Ôn Bình hỏi thăm hệ thống, nhìn tin tức của Lucife.

Lucife.

Năng lực đặc thù: Có thể khiến cho người ta trở nên ngạo mạn, cho dù người đó là ai thì đều sẽ trở nên ngạo mạn.

Kỹ năng: Tội Ác Chi Nhãn (khiến cho người ta trở nên ngạo mạn).

Địa Ngục Chi Môn (phóng thích hàng loạt sinh vật vong linh, có thể ở lại trên thế giới này được một trăm hơi, tiến hành công quy mô lớn).

Sa Đọa Thẩm Phán (có thể suy yếu linh thể của đối phương, khiến cho cảnh giới giảm xuống, viên mãn giảm một nửa).

Tội Ác Trùng Kích (bảy lần tổn thương, trong một ngày chỉ có thể sử dụng một lần).

Tội Ác Gia Thân (tăng lực hàng loạt năng lực công kích, tốc độ vân vân).

“Rất mạnh!”

Ôn Bình nhịn không được tán thưởng một câu.

Nhất là bảy lần tổn thương đó, chiêu này khiến Ôn Bình choáng váng.

Mặc dù một ngày chỉ có thể sử dụng một lần nhưng tổn thương gấp bảy, đã đủ để miểu sát cường giả cùng cảnh giới.

“Quả nhiên là Lucife, thủ lĩnh Ma Vương.” Ôn Bình vui vẻ tắt giao diện tin tức của Lucife đi.

...

Cùng lúc đó.

Đao Ma lại đi vào Phong Chi Cốc lần nữa.

Trong ba ngày Ôn Bình ở trong địa ngục vong linh, Đao Ma đã tìm được một nơi tập luyện nữa.

Đã tìm được nơi tập luyện Phong Chi Linh Thể, trước mắt cũng chỉ thiếu nơi tập luyện vũ khí thuộc tính phong.

Khi chạm đến biên giới phía đông, phía tây, Đao Ma lập tức quay đầu bay về hướng bắt, bay hơn mười vạn dặm. Cuối cùng tìm được nơi tập luyện vũ khí thuộc tính phong ở biên giới phía bắc.

Đối với vũ khí thuộc tính phong, Đao Ma cực kỳ tò mò, cho nên khi tìm thấy nơi tập luyện thì chuyện trước tiên mà hắn làm là đi vào bên trong thể nghiệm một thoáng.

Lần này, trong nơi tập luyện cũng không có thứ gì khác, chỉ có vũ khí thuộc tính phong rực rỡ muôn màu.

Có cây quạt không có nan quạt, mặt quạt là gió.

Có kiếm với linh phong quẩn quanh.

Còn có trường thương bị gió lốc quấn quanh.

Bình Luận (0)
Comment