Khi Đao Ma muốn tới gần một trong số các món đó thì kiếm, quạt đó lại tự động phóng ra công kích xua đuổi Đao Ma.
Đao Ma không tin tà, muốn mạnh mẽ tới gần, không ngờ một cây quật mà lại đánh ra được công kích sánh ngang với Địa Vô Cấm Thượng Cảnh.
“Rốt cuộc thì ta đã hiểu câu nói ở cổng... vũ khí ở đây là tự chủ chọn chủ mà không phải là người lựa chọn.” Đao Ma không dám nghĩ, một loại vũ khí có thể tự mình đánh ra công kích, nếu như bị người khống chế thì sẽ mạnh mẽ như thế nào?
Chuyện này khiến cho Đao Ma có chút muốn chuyển tu thuộc tính phong.
Công pháp có thể trùng tu.
Đương nhiên là dị mạch cũng có thể phế bỏ được.
Nhưng mà trước khi gia nhập vào Bất Hủ Tông thì Đao Ma không dám có ý nghĩ như vậy.
Bởi vì một khi phế dị mạch bỏ thì hoàn toàn không có dị mạch.
Nhưng ở Bất Hủ Tông, thể nhận được dị mạch có.
Thuộc tính hỏa, thuộc tính phong...
Chỉ cần xông qua thí luyện thì có thể nhận được, hơn nữa lại không khác gì trời sinh.
“Sau khi trở về thì hỏi tông chủ một chút, nếu có thể thì ta sẽ phế dị mạch thuộc tính kim của mình bỏ.”
Có mất thì sẽ có được.
Đao Ma tin chắc thuộc tính phong mạnh mẽ hơn thuộc tính kim.
Sau khi rời khỏi Phong Chi Cốc, Đao Ma đi sảnh nhiệm vụ trả nhiệm vụ trước, sau đó lập tức đi tìm Ôn Bình.
Vừa khéo Ôn Bình đang ở chủ điện tán thưởng chủ điện mới thăng cấp, cho nên không lâu sau thì Đao Ma đã tìm được Ôn Bình.
Vừa thấy Ôn Bình thì câu nói đầu tiên là: “Tông chủ, ta muốn phế dị mạch của mình bỏ, chuyển tu thuộc tính phong?”
“Ý nghĩ rất lớn mật, nhưng ngươi phải biết, nếu như phế dị mạch của ngươi bỏ thì chắc chắn sẽ khiến cho cảnh giới của ngươi rơi xuống.”
Ôn Bình nói như vậy cũng không phải là không ủng hộ ý nghĩ của Đao Ma mà là muốn xem có phải Đao Ma chỉ là tâm huyết dâng trào hay không.
Đao Ma gật đầu, kiên quyết nói: “Chỉ là cảnh giới rơi xuống thôi, có mất thì sẽ có được, ta có lòng tin với thuộc tính phong.”
“Nếu như ngươi đã quyết định thì làm đi. Đúng là thuộc tính phong rất mạnh mẽ, nhất là khi ngươi tìm được cả ba nơi tập luyện Phong Chi Linh Thể, mạch thuật lưu phái và vũ khí, lúc này, thuộc tính phong đã gần như hoàn mỹ. Khi ngươi trở lại thượng cảnh thì chắc chắn sẽ mạnh hơn bây giờ nhiều.”
“Có câu nói này của tông chủ thì ta có lòng tin rồi!”
Đao Ma cáo từ, đi về khu ký túc xá, phế bỏ dị mạch của mình.
Cảnh giới của hắn cũng từ thượng cảnh rớt xuống trung cảnh.
Hành động này khiến cho mọi người trong khu ký túc xa ngẩn ngơ.
Long Kha nhịn không được cảm thán một câu: “Đao Ma trưởng lão quá quả đoán, khiến cho cho người ta phải kinh ngạc tán thán.”
Tất cả trưởng lão cũng không khỏi cảm thán.
Những thiên tài mới vừa vào tông thấy cảnh này thì trong lòng cũng có ý nghĩ giống như Đao Ma.
“Phong thái của tiền bối đúng là khiến cho người ta nhìn mà than thở.”
“Nếu tiền bối cũng dám tự phế dị mạch, sau đó chuyển tu thuộc tính phong, vậy chúng ta còn sợ cái gì nữa?”
“Đúng, chúng ta sợ cái gì.”
Ngoại trừ Ngôn Sinh, chín người còn lại cũng muốn phế dị mạch của mình bỏ.
Hơn nữa còn là nói là làm ngay.
Thật ra thì Ngôn Sinh cũng muốn, nhưng không dám chắc nếu mình phế một cái dị mạch bỏ thì có thể nhận được thuộc tính phong hay không.
Thế là hắn đến tìm Ôn Bình.
“Tông chủ, ta cũng muốn phế dị mạch của mình bỏ, giống như Đao Ma tiền bối, chuyển tu thuộc tính phong.”
Ôn Bình nghiêm túc nhìn Ngôn Sinh, sau đó hỏi hệ thống.
“Hệ thống, tình huống như Ngôn Sinh thì có thể phế dị mạch của mình bỏ, chuyển tu cái khác không?”
“Có thể. Thân thể của hắn có thể dung nạp hai cái dị mạch, cho nên phế hai cái dị mạch bỏ cũng không phấn đề gì.”
Ôn Bình giật mình, sau đó nói với Ngôn Sinh: “Nếu ngươi có lòng này, vậy thì dứt khoát phế hết hai cái dị mạch, chuyển tu dị mạch Địa Ngục Hỏa, thuộc tính phong. Gió trợ thế lửa, ngươi sẽ càng mạnh mẽ hơn. Nhưng mà quá trình phế dị mạch rất thống khổ, hơn nữa cảnh giới của ngươi sẽ rớt xuống thấp nhất, ngươi nghĩ kĩ chưa.”
Ngôn Sinh kiên quyết nói: “Tông chủ, thực lực của ta bây giờ cũng thấp lắm rồi, không quan trọng. Còn thống khổ, ta nhịn được!”
Ôn Bình gật gật đầu, sau đó nói: “Vậy ngươi đi tìm Long Kha trưởng lão, để nàng giúp ngươi phế dị mạch bỏ.”
Ngôn Sinh gật gật đầu, vội vàng chạy trở về khu ký túc xá.
Ngôn Sinh vừa đi, Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng.
Hắn không ngờ hành động của Đao Ma lại có ảnh hưởng lớn như vậy.
Bất đắc dĩ lắc đầu một lần nữa, Ôn Bình nhìn về phía cửa hàng trong chủ điện.
Rất đáng tiếc, không có đổi mới ra Phá Kính Đan cao cấp.
Nhưng lại đổi mới ra một thứ khác – một khẩu đại pháo mới.
Vũ khí công kích cấp ba —— Bx - Hủy Diệt!
Tầm bắn mười vạn mét.
So với Tuyền Qua Pháo thì trực tiếp tăng gấp mười lần!
Khoảng cách công kích Tuyền Qua Pháo mới mười kilomet.
Uy lực —— trung cấp!
Tuyền Qua Pháo chỉ là sơ cấp.
“Hệ thống, Bx này có nghĩ là gì? Còn nữa, vũ khí công kích cấp ba có uy lực cỡ nào?”
Hệ thống đáp: “Uy lực của vũ khí công kích cấp ba thì kí chủ phải tự mình kiểm tra, hệ thống không thể dự đoán chính xác được. Còn Bx, thì đại biểu cho hai chữ Bất Hủ.”
“Vậy ngươi viết hai chữ Bất Hủ không được sao... viết tiếng Anh làm gì.” Ôn Bình nhịn không được chửi bậy một câu.
Giống như là viết thêm chút tiếng Anh lên thì liền trở nên trâu bò vậy.
Ai.
Khoan hãy nói.
Trước đó nhìn không hiểu thì cảm giác đúng là trâu bò thật.
“Không đúng, sao vũ khí công kích cấp ba lại đắt như thế?” Ôn Bình nhìn giá cả một chút, choáng váng.
Một vạn danh vọng!
Càn Khôn Lôi mới một ngàn mà!
“Công khai ghi giá, nếu kí chủ có nghi ngờ thì có thể không mua.” Hệ thống đáp lại một tiếng lạnh như băng.
Ôn Bình bất đắc dĩ nhìn đại pháo Bx- hủy diệt, khẽ cắn môi một cái, cuối cùng vẫn mua, dù sao đổi mới ra được nó cũng không dễ.
Một vạn thì một vạn đi.
Ôn Bình đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Hệ thống, có phải sau này sẽ xuất hiện hàng loạt thứ cần danh vọng hay không?”