Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 929 - 【Vip】 Hồng Diệp Môn Cực Kỳ Coi Trọng Chiêm Đài Diệp (2)

【VIP】 Hồng Diệp Môn cực kỳ coi trọng Chiêm Đài Diệp (2) 【VIP】 Hồng Diệp Môn cực kỳ coi trọng Chiêm Đài Diệp (2)

Cuối cùng, Đông Tân nói ra mục đích cuối cùng của buổi diễn thuyết: “Nhưng mà, nếu như có người tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, vậy thì người đó chính là phản tông! Trước giờ Hồng Diệp Môn ta trừng phạt tội phản tông rất nghiêm khắc, cho nên nếu không muốn liên lụy đến người nhà thì tốt nhất là nên giữ kín miệng của mình!”

Chúng đệ tử Hồng Diệp Môn đồng thanh đáp, không có người dị nghị.

Đến đây, Đông Tân mới ra lệnh dở bỏ mạch trận phong bế mọi người, để cho chúng đệ tử rời khỏi đây.

Nhưng mà khi mọi người chậm rãi tản ra bốn phía, hắn lại âm thầm phái người giám sát từng đệ tử Hồng Diệp Môn rời khỏi đây.

Cùng lúc đó, Chiêm Đài Diệp đã trở lại bên cạnh Ôn Bình, nhưng mà bởi vì bốn phía có rất nhiều cường giả Hồng Diệp Môn nên không dám nói câu nào, chỉ quăng cho Ôn Bình một ánh mắt hỏi thăm.

Nàng cũng không sợ gì, chỉ sợ mình làm ra chuyện lớn như vậy, khiến cho Hồng Diệp Môn coi trọng mình như vậy, có thể mang đến phiền phức cho tông chủ hay không, bọn họ phải thoát thân như thế nào?

“Bụng của ngươi dễ chịu không?”

Ôn Bình hỏi ngược lại một câu.

Chiêm Đài Diệp hiểu ra, gật đầu, nhớ tới cách của Lan thúc.

Nói xong, Ôn Bình nhìn cũng không nhìn đám người Đông Tân, trực tiếp bước lên đường lớn đi ra khỏi Thiên Giai Duyên.

Cảm nhận được sau lưng có cảm giác khóa chặt mình, Ôn Bình cũng không để ý, giả dạng như cái gì cũng không biết, tiếp tục đi tới.

Hắn cũng không vội rời khỏi Hồng Diệp Môn, nếu không hắn lấy phi thuyền ra, dẫn Chiêm Đài Diệp bay đi thì tuyệt đối không có ai ngăn được.

Còn tại sao lại không muốn đi, bởi vì Hồng Diệp Môn còn có mấy chỗ đáng cho hắn đi xem một chút.

Nội tình của Hồng Diệp Môn cũng không chỉ đơn giản là Tứ Tuyền, Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ trên Thiên Giai Duyên.

Ngay lúc Ôn Bình đi ra ngoài, đám người Đông Tân lập tức bay tới, ba người đều mặt mũi hiền lành, cực kỳ giống trưởng bối hòa ái trong nhà. Dĩ nhiên, đây cũng không phải là hư tình giả ý mà là tình cảm thật.

Nguyên nhân của tất cả tình cảm này là Chiêm Đài Diệp trèo lên đỉnh Thiên Giai Duyên!

Đến đây, Chiêm Đài Diệp chính là người mình.

Người một nhà đúng nghĩa!

“Tiểu Diệp, trong nhà ngươi còn có ai không?”

“Cảm thấy Hồng Diệp Môn thế nào?”

Đông Tân phó môn chủ ân cần hỏi han, mà Chiêm Đài Diệp thì chỉ cau mày.

Mấy người thấy thế thì cho là Chiêm Đài Diệp có ý nghĩ gì, vội hỏi: “Tiểu Diệp, nếu như ngươi bất mãn với ai, ai khi dễ ngươi thì đều có thể nói ra. Lão phu sẽ làm chủ cho ngươi!”

Chiêm Đài Diệp thử hỏi: “Tiền bối, ta muốn đi... thuận tiện... ngài muốn nói gì thì có thể chờ một lát mới nói được không?”

Ba người sửng sốt.

Sao đó cười tỏ vẻ không ngại.

Chiêm Đài Diệp vội vàng cảm ơn, sau đó chạy ra, dáng vẻ hết sức gấp gáp.

Ba người Đông Tân thì lại cảm thấy Chiêm Đài Diệp rất đáng yêu, nhìn bóng lưng Chiêm Đài Diệp, nhìn nhau cười một tiếng.

“Nha đầu này...”

“Chuyện thuận tiện thì nói thẳng ra là được, còn nhịn đó, nghe chúng ta nói cả buổi.”

Đông Tân lại nói: “Được rồi, Thiên Hồi trưởng lão, nàng giao cho ngươi. Trước kia môn chủ về tới, ngươi phải bảo đảm không có sơ hở nào!”

“Đông phó môn chủ, thuộc hạ định một tấc cũng không rời.”

Thiên Hồi vội cam đoan.

Mà giờ khắc này, Chiêm Đài Diệp đã nhanh chân đuổi kịp Ôn Bình, cũng hội hợp với Lan thúc đang trốn ở bên ngoài Thiên Giai Duyên. Cũng ngay lúc này, Ôn Bình cảm nhận được có hơn mười luồng cảm giác đặt lên người mình, dáng vẻ như muốn nhìn thấu hắn từ trên xuống dưới.

Ôn Bình biết rõ, sau sự kiện Thiên Giai Duyên, muốn cho hai người yên tâm đi theo mình là chuyện không thể.

Nhiều Tuyền Qua Đồ bị hai người Chiêm Đài Diệp lấy vào túi như vậy cũng không phải là chuyện nhỏ.

Thiên phú kinh diễm của hai người đối với Hồng Diệp thì lại càng không phải là chuyện nhỏ.

Cho nên thân phận của hai người bị lộ ra là chuyện sớm muộn thôi.

Nếu còn để cho hai người Chiêm Đài Diệp đi theo mình, tuy rằng không quan tâm mười mấy ánh mắt không đáng kể này nhưng mà Ôn Bình vẫn rất để ý tới trưởng lão Địa Vô Cấm đó.

Một khi xảy ra xung đột với Địa Vô Cấm, như vậy thì chắc chắn sẽ kinh động đến những người khác trong Hồng Diệp Môn, lại muốn lặng yên không một tiếng động đi dạo trong Hồng Diệp Môn thì không được nữa. Trừ phi Ôn Bình quyết định giết sạch cường giả Địa Vô Cấm của Hồng Diệp Môn.

Tình huống trước mắt của Hồng Diệp Môn, Ôn Bình vừa mới bắt được một đám sinh vật vong linh ở địa ngục vong linh thì có thể làm được, nhưng mà không cần thiết!

Triều Thiên Hạp quá lớn, nếu ai có địch ý với Bất Hủ Tông thì đều diệt hết thì mỗi ngày đều sẽ bận tới tối mắt tối mũi.

Ôn Bình không tâm tư làm như thế, bởi vì làm như vậy không có lợi ích gì với phát triển Bất Hủ Tông, ngược lại sẽ rước lấy nhiều phiền phức hơn nữa.

Khi Ôn Bình rời khỏi Thiên Giai Duyên, hơn mười luồng cảm giác đó vẫn theo sát không rời một tất, nhưng mà trưởng lão Địa Vô Cấm đó lại không có theo tới.

Rõ ràng hắn cũng không có nghiêm túc.

Cho là dựa vào thủ hạ làm việc thì có thể gối cao không lo.

“Cảm ơn Tuyền Qua Đồ của các ngươi.” Ôn Bình cười cười, trong lòng lẩm bẩm một câu, sau đó dọc theo đường đến mà về.

Mấy người giám sát theo sát Ôn Bình, bọn họ thấy Chiêm Đài Diệp cũng không đi tiểu tiện mà là theo chân bằng hữu rời khỏi Thiên Giai Duyên thì ít nhiều gì cũng có chút khó hiểu. Nhưng mà bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục đi theo, nhưng mà lại phát hiện mấy người Chiêm Đài Diệp càng đi càng xa.

Bình Luận (0)
Comment