Vượt qua mấy ngọn núi, dần dần đi tới rìa Hồng Diệp Môn.
Mọi người đột nhiên nhận ra được có gì đó là lạ, nhưng mà cũng nói không rõ được là lạ ở chỗ nào, dù sao bây giờ đang ở trong Hồng Diệp Môn.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên cảm nhận được một luồng khí thế mênh mông đột nhiên bao phủ ra, cảm giác mạnh mẽ đè ép mọi người, khiến cho bọn họ thất thần.
Khi mọi người tỉnh táo lại thì đều đổ mồ hôi lạnh đầy mình.
“Cảm giác mới lúc nãy là ai?”
“Cảm giác đó mang tới áp lực cho ta còn kinh khủng hơn khi đứng trước mặt môn chủ. Cho dù là môn chủ dùng cảm giác thăm dò qua thì ta cũng không cảm thấy áp lực lớn như vậy.”
“Chẳng lẽ là có cường giả Hồng Diệp Môn ta đột phá?”
“Có thể lắm!”
Mọi người tụ lại một chỗ, châu đầu ghé tai.
Đột ngột, mọi người nhận ra được một vấn đề, đó là mấy người Ôn Bình vẫn bị cảm giác của bọn họ nhìn chằm chằm lại biến mất.
“Không thể nào!”
“Nguy rồi!”
Mọi người sắc mặt đại biến, tim như muốn rớt ra ngoài.
Lập tức hoảng hốt, lập tức không chút kiêng kỵ mà phóng cảm giác ra, rải khắp bốn phía, cố gắng tìm kiếm mấy người Ôn Bình.
Rừng rậm, khe núi, còn có chỗ ở riêng của đệ tử ngoại môn...
Tóm lại, bọn họ không có buông tha cho bất kỳ chỗ nào.
Nhưng mà, mấy người Ôn Bình như là bốc hơi khỏi nhân gian, tan biến vô tung vô ảnh.
Khi bọn họ tụ lại lần nữa thì sắc mặt từng người cực kỳ khó coi, không có khó coi nhất, chỉ có khó coi hơn.
Trong ánh mắt từng người đều tràn đầy hoảng hốt, khi nói chuyện giọng cũng run rẩy.
“Xong, xong.”
Có người bi thương cảm thán một câu, ngồi bệt xuống dưới đất.
Nhưng vẫn có người giữ được bình tĩnh.
“Nếu bọn họ là đệ tử ngoại môn Hồng Diệp Môn thì chắc chắn còn ở ngoại môn, chúng ta tranh thủ đi tìm, nhất định phải tìm được bọn họ.”
Mọi người vội vàng gật gật đầu, tứ tán ra.
Tìm không thấy là kết quả xấu nhất.
Tất cả mọi người đều biết rõ, hai người Chiêm Đài Diệp có ý nghĩa với Hồng Diệp Môn như thế nào?
Trong mắt những cường giả của Hồng Diệp Môn, bọn họ quan trọng như thế nào?
Trong lúc bọn họ không ngừng tìm kiếm hai người Chiêm Đài Diệp ở ngoại môn thì Ôn Bình đã một thân một mình về tới gần Thiên Giai Duyên.
Che giấu cảm giác của mấy Trấn Nhạc Cảnh cũng là chuyện dễ nhưu trở bàn tay với Ôn Bình.
Còn hai người Chiêm Đài Diệp thì ở lại trên phi thuyền, lúc này đang lơ lửng trên bầu trời.
Phi thuyền có hiệu quả ẩn nấp, người của Hồng Diệp Môn hoàn toàn không phát hiện được, cho nên bọn họ ở trên đó là an toàn nhất.
Xuyên qua Thiên Giai Duyên, sau đó Ôn Bình đi đến chỗ kế tiếp mà cảm giác tìm được. Vì thuận tiện làm việc, Ôn Bình lấy một bộ quần áo đệ tử nội môn. Cứ như vậy, sau khi đi vào nội môn thì không có ai cản đường hỏi Ôn Bình nữa.
Càng ngày càng đi sâu vào trong Hồng Diệp Môn, cảm giác rơi vào trên người Ôn Bình cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có cảm giác của cường giả Địa Vô Cấm khẽ quét qua.
Vì không làm cho cường giả Hồng Diệp Môn chú ý, Ôn Bình đều chọn đường lớn mà đi, chọn chỗ nhiều người mà đi.
Mục tiêu thứ hai của hắn chính là giới trong Hồng Diệp Môn!
Ở Hồ Thiên Địa thì bí cảnh cũng không hiếm lạ gì, ở Triều Thiên Hạp cũng như vậy.
Cho nên Ôn Bình không có hứng thú với bí cảnh trong Hồng Diệp Môn, chắc chắn trong đó cũng không có thứ tốt gì.
Chuyến này Ôn Bình chỉ muốn đi giới của Hồng Diệp Môn nhìn một chút.
Hồng Diệp Môn có được một cái giới do cường giả Thiên Vô Cấm xây dựng, rốt cuộc trong đó có giấu thứ tốt gì?
Nhưng mà không lâu sau thì Ôn Bình phát hiện muốn tiếp cận giới của Hồng Diệp Môn cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Giới của Hồng Diệp Môn ở chỗ sâu nhất trong nội môn, đi sâu vào trong Hồng Diệp Môn thì được, còn muốn đi vào trong đó thì không phải là thân phận đệ tử nội môn có thể làm được. Hơn nữa càng đi vào trong thì càng có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Trong khoảnh khắc nào đó, có ba bốn luồng cảm giác của Địa Vô Cấm đồng thời rơi lên trên người hắn, đồng thời càng không ngừng nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Vì không đánh rắn động cỏ, Ôn Bình lui về trước, tìm một nơi yên tĩnh, dùng tinh thần lực cẩn thận thăm dò chỗ sâu trong Hồng Diệp Môn.
Đứng trên đỉnh núi nhìn về phía một khu vực đỏ rực sâu trong Hồng Diệp Môn, Ôn Bình chọn đi con đường không có ai ngăn cản.
Khúc Cảnh Hà!
Một Khúc Cảnh Hà sóng ngầm mảnh liệt bao quanh chỗ sâu trong Hồng Diệp Môn, ngăn nội môn và trưởng lão điện, chủ điện ra, giống như sông hộ thành, từ xa nhìn lại cực kỳ hùng tráng.
Đối với người dưới Địa Vô Cấm thì chuyện này không khác gì một cái rãnh trời không thể vượt qua.
Mà cường giả Địa Vô Cấm muốn vượt qua nó thì phải bay lên, một khi bay lên thì khí tức sẽ lộ ra, hoàn toàn chặn được gián điệp trà trộn vào.
Nhưng mà trong mắt Ôn Bình thì chuyện này quá đơn giản.
Tìm một chỗ rừng rậm không người, Ôn Bình lặng yên đi lên phi thuyền.
Chiêm Đài Diệp cho là Ôn Bình chuẩn bị rời khỏi đây, vội hỏi: “Tông chủ, bây giờ chúng ta sao?”
Ôn Bình nói: “Đi giới của Hồng Diệp Môn xem thử.”
Vừa dứt lời, khóe miệng Lam thúc lập tức nở một nụ cười, dường như hiểu được chuyện gì sắp xảy ra.
Hắn biết ngay Ôn Bình sẽ không rời khỏi đây đơn giản như vậy!
“Tông chủ, đây là Tuyền Qua Đồ.” Lan thúc tháo tàng giới của mình xuống đưa cho Ôn Bình.
Chiêm Đài Diệp cũng vội làm theo.
Ôn Bình gật gật đầu, sau đó nói: “Lần này các ngươi làm không tệ, chờ khi trở về, cho mỗi người các ngươi một tấm Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ có năng lực đặc thù.”
Lan thúc, Chiêm Đài Diệp đều vui vẻ.
Trước đó vài ngày, mấy người Hoài Diệp đi theo tông chủ đi Hạo Hãn Thành một chuyến, đều miễn phí lấy được Tuyền Qua Đồ có năng lực đặc thù, khiến cho bọn họ hâm mộ muốn chết.
Bây giờ bọn họ cũng có, hơn nữa còn là Tứ Tuyền!
Ngẫm lại đều thấy xúc động!