Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 931 - 【Vip】 Thiên Tài Tiểu Diệp Không Có Bằng Hữu Ở Hồng Diệp Môn

【VIP】 Thiên tài Tiểu Diệp không có bằng hữu ở Hồng Diệp Môn 【VIP】 Thiên tài Tiểu Diệp không có bằng hữu ở Hồng Diệp Môn

Sau khi Ôn Bình đi vào Khúc Cảnh, bởi vì sự kiện Chiêm Đài Diệp và Lan thúc đột nhiên biến mất, những cường giả phụ trách giám sát Hồng Diệp Môn đã trở nên hỗn loạn, toàn bộ ngoại môn Hồng Diệp Môn đều bị cảm giác tìm tòi từ trên xuống dưới ba bốn lượt.

Cuối cùng, ba canh giờ trôi qua mà vẫn không tìm được tung tích của hai người.

Lại đi hỏi thăm người phụ trách ngoại môn, nhưng mà những chấp sự ngoại môn đó lại không có người nào biết hai người.

Đương nhiên, bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện Chiêm Đài Diệp và Lan thúc không phải là đệ tử Hồng Diệp Môn.

Bởi vì không phải là đệ tử của Hồng Diệp Môn thì sao lại tới Hồng Diệp Môn trèo lên Thiên Giai Duyên?

Cho nên bọn họ chỉ cảm thấy có thể là hai người không có bằng hữu gì, bình thường ở ngoại môn cũng không có cảm giác tồn tại, người biết bọn họ cũng không nhiều.

Tìm kiếm một phen, bọn họ lại tụ lại lần nữa.

Từng người hai mặt nhìn nhau, cố gắng tìm một chút gì đó có thể khiến cho mình vui vẻ trên mặt người khác.

“Đã tìm được chưa?”

“Ngươi cũng không tìm được?”

“Không thể nào, ngươi cũng không có?”

“Không thể nào, không có một người nào tìm được?”

Mọi người dần dần trợn tròn mắt, mặt như sương trắng tháng mười hai.

Mặc dù không đọng thành băng nhưng đều lộ vẻ lạnh thấu xương.

Một người trong đó miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “hay là đi về nội môn xem thử xem, có lẽ hai đệ tử ngoại môn đó đã đến đó. Đệ tử ngoại môn một bước lên trời, chắc chắn sẽ không kịp chờ đợi mà đi đến nội môn tìm trưởng lão báo danh.”

Mọi người nhìn nhau, rốt cục vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn một chút, sau đó ngựa không dừng vó đi tới nội môn.

Nhưng mà khi chạy đến chỗ giáp giữa ngoại môn và nội môn thì một luồng khí tức đến từ Địa Vô Cấm ép xuống mọi người.

Khí tức từ trên trời giáng xuống, bức cho bọn họ vội vàng dừng bước nhìn lên bầu trời.

Trên bầu trời xanh thẳm, Thiên Hồi trưởng lão đứng chắp tay, râu dài trắng bạc theo gió mà lay động, ý mừng trong ánh mắt kéo dài không tan.

Thiên Hồi cười hỏi: “Từng người đều vội vàng như thế, các ngươi muốn đi đâu?”

Mọi người biến sắc, hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào.

Nói thật?

Đó là một con đường chết!

May là có một người lanh lợi, vội mở miệng nói: “Hồi bẩm trưởng lão, chúng ta đi nội môn xem hai người Diệp sư muội.”

“Hai người bọn họ đã tới nội môn?”

Thiên Hồi trưởng lão vuốt râu nhíu mày, mi tâm ngưng tụ thành chữ xuyên.

“Các ngươi chắc chắn chứ?” Bởi vì hắn mới từ nội môn tới, cũng chưa gặp hai người Tiểu Diệp.

Ý mừng trong hai mắt chậm rãi tán đi, giống như sương sớm, chậm rãi tan biến giữa thiên địa. Khi phần ý mừng này tan biến, Thiên Hồi trưởng lão cẩn thận nhìn đám người này.

Nhưng mà bọn họ đều là kẻ lõi đời đã sống trăm năm, ẩn giấu tâm tình của mình trước mặt người khác thì quá dễ dàng.

Người lanh lợi lúc nãy nói: “Thiên Hồi trưởng lão, đúng như những gì mà bình thường ngài hay nói – thiên tài cô độc. Chúng ta phát hiện hai người Tiểu Diệp sư muội gần như không có bằng hữu gì ở ngoại môn, bằng hữu của hai người cộng lại chưa quá một bàn tay... khó trách chúng ta không phải thiên tài.”

Mới đầu trong lòng Thiên Hồi trưởng lão còn có lo lắng, nhưng khi thấy mọi người không có gì khác thường thì cảm thấy có thể chỉ là mình bỏ qua hai người Tiểu Diệp.

Hắn vừa rời khỏi thì hai người Tiểu Diệp đến.

Thiên Hồi trưởng lão chuyển thành dáng vẻ hòa ái thường ngày, cười nói: “Đương nhiên là vậy, thiên tài đều là cô độc, chỉ có người bình thường mới tụ tập.”

Mấy người dưới đất vội vàng gật đầu, tán dương Thiên Hồi trưởng lão kiến giải độc đáo.

Nhưng mà đột nhiên Thiên Hồi trưởng lão lại chuyển chủ đề, khiến cho nụ cười xán lạn trên mặt mọi người cứng lại trong nháy mắt!

“Sau này hai người Tiểu Diệp sẽ giao cho các ngươi trông coi, có tình huống gì thì phải thông báo cho lão phu. Tóm lại, nếu hai người bọn họ xảy ra chuyện gì thì hậu quả cũng không cần lão phu nói nhiều chứ... dẫn đường đi, đi xem hai người Tiểu Diệp một chút.”

Khi nói chuyện với đám người, Thiên Hồi trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc, hai con ngươi lộ ra sát cơ.

Nhưng khi nói tới hai người Tiểu Diệp thì sắc mặt chuyển thành hòa ái, dáng vẻ như trưởng bối thân thiện.

Cũng chính vì như thế nên lòng của mọi người cũng nguội lạnh.

Khi khởi hành, cả đám đều cầu xin hai người sẽ xuất hiện ở nội môn.

Nhưng mà lời cầu xin của bọn họ không có ý nghĩa gì.

Khi đi tới chỗ báo danh ở nội môn, hi vọng cũng không có xuất hiện với bọn họ.

Thiên Hồi trưởng lão đi vào trong điện hỏi một chút, câu trả lời mà hắn nhận được là hôm nay không có đệ tử ngoại môn tới đây báo danh.

Nghe được câu này, các cường giả Hồng Diệp Môn chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, dưới chân mềm nhũn, con đường tương lai trở nên tối tăm mù mịt.

Khi bọn họ còn đang nghĩ có nên thẳng thắn hay không thì Thiên Hồi trưởng lão lẩm bẩm một câu: “Chẳng lẽ hai người đều chạy đi tìm Đông phó môn chủ rồi?”

Một tia hi vọng lại dấy lên trong lòng mọi người!

Ôm tia hi vọng này, mọi người lập tức theo Thiên Hồi trưởng lão tới chủ điện nội môn Hồng Diệp Môn, gặp Đông phó môn chủ.

Khi từng bước đi lên chủ điện, tim bọn họ cũng đập bình bịch.

Tầng thứ ba, nơi ở của Đông phó môn chủ!

Khi đi lên tầng thứ ba, nhìn bóng lưng Thiên Hồi trưởng lão đi sâu vào tìm Đông phó môn chủ, mọi người không khỏi nắm chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

Sống hay chết, chỉ vào lúc này!

...

Lúc này, Đông Tân đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là phong cảnh Hồng Diệp Môn vô ngần.

Gió nhẹ thổi vào mặt, Đông Tân cầm quyển sách trong tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn thứ được ghi lại trong quyển sách, từng chuyện đều xem rất tỉ mỉ.

“Thiên Hồi, ngươi tới thật đúng lúc.”

Đông Tân vui vẻ ra mặt, đưa quyển sách trong tay cho người hầu bên cạnh, sau đó ra hiệu cho Thiên Hồi ngồi xuống.

“Tối nay ngươi dẫn Tiểu Diệp và Triệu Tứ đó tới, chúng ta cùng nhau dùng bữa.”

Bình Luận (0)
Comment